Bát Tiên là 8 vị Tiên ở 8 động đá của núi Bồng Lai trên đảo Bồng Lai nơi cơi Thiêng liêng.
Bát Tiên gồm 8 vị Tiên kể tên ra sau đây :
1. Lư Thiết Quày, (Thiết Quày là cây gậy sắt) nhưng thường gọi là Lư Thiết Quả. 2. Hớn Chung Ly. 3. Lữ Ịộng Tân, (Ịộng là cái hang núi, Tân là khách), nhưng thường gọi là Lữ Ịồng Tân. 4. Lam Thể Ḥa. 5. Trương Quả Lăo. 6. Hà Tiên Cô. 7. Hàn Tương Tử. 8. Tào Quốc Cựu.
Trên tấm diềm phía bên Nữ phái của Bát Quái Ịài, có đắp tượng Bát Tiên trên những cụm mây lành 5 sắc. Trong Bát Tiên, có 4 vị cỡi thú bay và 4 vị cỡi thú chạy. Sau đây là sự tích của Bát Tiên, viết theo Truyện Ịông Du Bát Tiên :
1. Lư Thiết Quả :
Ngài họ Lư, tên là Huyền, hiệu là Ngưng Dương, nên thường gọi là Lư Ngưng Dương, diện mạo nghiêm trang, tánh hạnh trong sạch, học rộng biết nhiều, không mộ công danh, muốn đi tu Tiên. Biết được Lư Lăo Tử đang dạy Ịạo trên núi Họa Sơn, Lư Ngưng Dương liền t́m đến đó để xin học Ịạo. Ịi dọc đường, Ông ngâm thơ rằng:

Tâm tánh con người có thấp cao,
Khen ḷ Tạo Hóa đúc anh hào.
Làm trai biết thấu ṿng vinh nhục,
Ịặng chữ thanh nhàn khỏi chữ lao.

Khi đến núi Họa sơn th́ Trời đă tối. Lư Ngưng Dương tự nhủ : Ḿnh là đệ tử đi t́m thầy cầu học Ịạo, lẽ nào ban đêm dám gơ cửa. Chi bằng ngủ đỡ trên bàn thạch trước cửa động, chờ Trời sáng sẽ xin vào ra mắt.
Ở trong động, Ịức Lăo Tử đang đàm đạo với Huyễn Khưu Chơn Nhơn, xảy có cơn gió thanh, Ịức Lăo Tử hỏi :
- Ông có biết gió ấy là điềm chi chăng ?
- Chắc có người gần thành Tiên đi tới.
- Ta đă rơ Lư Ngưng Dương gần thành Tiên và là Tiên đứng đầu sổ hết thảy.
Nói rồi, Ịức Lăo Tử truyền Tiên đồng ra mở cửa động mà đón. Xảy thấy một Ịạo sĩ đang đứng trước động, liền hỏi :
- Có phải Lư Ngưng Dương đó không ?
- Sao Tiên đồng lại biết tên tôi ?
- Tôi vâng lịnh Lăo Quân ra cửa đón anh.
Lư Ngưng Dương vô cùng mừng rỡ, chắc là ḿnh có phước lớn nên mới được Lăo Quân biết đến, liền đi theo Tiên đồng vào ra mắt, thấy Lăo Quân có hào quang sáng ḷa, dung nhan tươi nhuận, râu tóc bạc phơ, và Huyễn Khưu Chơn Nhơn cũng vậy. Lư liền qú lạy ra mắt Lăo Quân và Huyễn Khưu. Hai vị đáp lễ rồi mời ngồi. Lư Ngưng Dương qú thưa rằng : " Ịệ tử tầm sư học Ịạo, lẽ nào dám ngồi. Xin Thầy dạy bảo."
Lăo Tử bảo : "Ngươi ngồi xuống rồi ta nói cho nghe :

Học Ịạo cho minh,
Lẳng lặng làm thinh,
Ịừng lo đừng rán,
Cho tịnh cho thanh,
Chẳng nên nhọc sức,
Chớ khá tổn tinh,
Giữ đặng tánh t́nh,
Là thuốc trường sanh."
Lư Ngưng Dương mừng rỡ lạy tạ Lăo Quân.
Huyễn Khưu nói : "Ngươi có tên trong Sổ Tiên, đứng đầu hết thảy. Về tu như vậy th́ thành."
Nói rồi truyền Tiên đồng đưa Lư Ngưng Dương ra khỏi động, xuống núi. Lư Ngưng Dương lạy tạ rồi theo Tiên đồng rời khỏi động, trở về quê, lên núi cất nhà bên động đá, tu theo lời Ịức Lăo Tử dạy, cứ tu luyện hoài như vậy. Chẳng bao lâu cảm thấy nhẹ ḿnh, bước đi như gió.
Một người dân quê tên là Dương Tử lên núi thấy vậy cũng phát tâm mộ đạo, xin Lư Ngưng Dương thâu làm đệ tử , ở lại tu hành.
Ngày kia, Lư Ngưng Dương thấy hào quang chiếu vào cửa sổ, th́ biết có Thần Tiên giáng hạ, rồi mau sửa soạn lên núi đón tiếp. Xảy nghe tiếng hạc, ngó lên thấy Ịức Lăo Tử và Huyễn Khưu Chơn Nhơn cỡi hạc đáp xuống.
Lư Ngưng Dương lạy chào mừng rỡ.
Ịức Lăo Tử nói :
- Bữa nay tinh thần hơn trước. Ta nhắm ngươi xuất hồn đă đặng. Vậy 10 ngày nữa, ngươi sẽ xuất hồn đi dạo các nước với ta.
Nói rồi liền từ giă, và 2 vị cỡi hạc bay trở về núi.
Cách 9 ngày sau, Lư Ngưng Dương kêu học tṛ là Dương Tử đến dặn rằng : " Thầy sẽ xuất hồn đi thiếp 7 ngày, ngươi phải ǵn giữ xác ta cẩn thận. Nếu sau 7 ngày ta không trở về th́ hăy thiêu xác."
Dặn ḍ xong, Lư Ngưng Dương nằm thiếp xuất hồn đi.
Khi Dương Tử giữ xác thầy được 6 ngày th́ có người nhà đến báo tin rằng : Mẹ anh bịnh nặng, đang hấp hối, trông anh mau về cho mẹ thấy mặt mà tắt hơi. Dương Tử khóc lớn than rằng : "Thầy đi thiếp chưa về, nếu ta đi, lấy ai giữ xác thầy, bằng không đi th́ làm sao thấy mặt mẹ, ôi khổ biết chừng nào ! "
Người nhà liền hỏi rơ Dương Tử về sự đi thiếp của thầy, rồi nói : " Xác người chết đă 6 ngày, ngũ tạng thảy đều hư hết, lẽ nào sống lại bao giờ. Vả lại, thầy có dặn 7 ngày th́ thiêu xác, chắc thầy đă thành Tiên. Nay 6 ngày mà thiêu xác thầy cũng không lỗi. Mau thiêu xác thầy rồi về gặp mặt mẹ."
Dương Tử bần dùng không nỡ, nhưng túng thế cũng phải nghe lời, liền đặt nhang đèn, hoa quả tế thầy, rồi thiêu xác. Vừa khóc vừa đọc bài kệ sau đây:

Mẹ bịnh ngặt hầu kề, Thầy đi thiếp chưa về,
Mẫu thân t́nh một thuở, Sư phụ nghĩa nhiều bề,
Vẹn thảo nên quyền biến, Lỗi ngh́ luống ủ ê,
Hồn linh xin chứng chiếu, Khoái lạc chốn non huê.
Thiêu xác thầy xong, Dương Tử liền gấp rút chạy về nhà, vừa đến cửa nhà th́ mẹ vừa tắt thở. Rủi ơi là rủi ! Lỗi hết 2 đàng, đă bất nghĩa với thầy, lại không tṛn hiếu sự.
Nhắc lại, Lư Ngưng Dương, hồn xuất về chầu Ịức Lăo Tử, được thầy dẫn đi khắp các nước trên cơi thiêng liêng, đến núi Bồng Lai, gặp các Thánh Tiên, ra mắt đủ mặt, đến 7 ngày th́ xin về. Ịức Lăo Tử cười nói rằng :
- Hăy nghe bài kệ nầy th́ rơ :

Tịch cốc ăn lúa ḿ, Ịường quen xe phơi phới,
Muốn t́m cốt cách xưa, Lại gặp mặt mày mới.

Lư Ngưng Dương nghe bài kệ của thầy th́ ghi nhớ chớ không hiểu ngụ ư ǵ, nhưng cũng lạy thầy từ tạ ra về. Khi hồn về tới nhà th́ không thấy xác , không thấy học tṛ, coi lại th́ xác đă ra tro bụi.
Lư Ngưng Dương rất giận đứa học tṛ bất nghĩa nầy. Hồn bay phưởng phất xuống chơn núi, gặp một thây ăn mày nằm dựa bên đường, kế bên cây gậy, có một chân cùi.
Lư Ngưng Dương nghĩ lại bài kệ của thầy cho, chợt hiểu, biết phận ḿnh phải vậy chớ không nên oán trách học tṛ, liền nhập hồn vào xác ăn mày, rồi ngậm nước phun vào gậy tre hóa ra gậy sắt. Bởi cớ đó, người đời không biết họ tên ông ăn mày nầy, thấy cầm cây gậy sắt, nên gọi là Ông Thiết Quày, sau gọi trại ra là Thiết Quả.
Sở dĩ Ịức Lăo Tử không cho hồn Lư Ngưng Dương về kịp trước khi học tṛ thiêu xác là v́ Ịức Lăo Tử muốn Lư Ngưng Dương bỏ xác phàm cho tuyệt sự hồng trần mà về luôn nơi Tiên cảnh, c̣n xác ăn mày là mượn tạm để tu, chớ muốn biến hóa thế nào cũng được.
Thiết Quả đánh tay biết rơ các việc đă xảy ra với đứa học tṛ ḿnh là Dương Tử. Thiết Quả liền đem bầu linh dược đến cứu tử mẹ nó, kẻo đứa học tṛ ḿnh tức tối ân hận cả đời tội nghiệp. Ịến nơi thấy Dương Tử đang ôm quan tài mẹ khóc ngất, rồi rút gươm ra định tự vận. Thiết Quả kịp đến ngăn cản và nói :
- Ngươi có ḷng thành nên Trời khiến ta đến đây đem bầu linh dược cứu tử mẹ ngươi. Vậy ngươi mau giở nắp quan tài ra, cạy miệng mẹ ngươi ra mà đổ thuốc.
Nói rồi lấy ra một hoàn thuốc đưa cho Dương Tử. Dương Tử làm y lời, giây lát, bà mẹ hắt hơi lấy lại hơi thở, rồi ngồi dậy bước ra khỏi quan tài, xem có vẻ mạnh khỏe hơn trước. Cả nhà vô cùng mừng rỡ. Dương Tử qú lạy Thiết Quả, thưa rằng :
- Cảm tạ Tiên ông, xin Tiên ông cho biết danh hiệu.
- Ta đây là Lư Ngưng Dương, là thầy của ngươi. Bởi ngươi thiêu xác ta nên hồn ta phải nhập vào xác ăn mày nầy. Biết rơ việc làm của ngươi, nên ta không chấp, lại đến cứu tử mẹ ngươi để ngươi nuôi mẹ phỉ t́nh. Ta tặng thêm cho ngươi một hoàn thuốc nữa để ngươi uống vào sống lâu nuôi mẹ. Thầy tṛ sẽ gặp lại sau nầy.
Dương Tử cúi đầu lạy tạ thầy, chưa kịp hỏi thăm th́ Thiết Quả đă biến mất.
Thiết Quả biến hóa về núi Họa sơn, hầu thầy. Ịức Lăo Tử cười nói :
- Vậy mới chắc thành Tiên, không lo trở lại trần thế.
Nói rồi truyền dọn tiệc ăn mừng Thiết Quả.
2. Hớn Chung Ly :
Hớn Chung Ly, họ là Chung Ly đời nhà Hớn (Hán), tên là Quyền, hiệu là Vân Pḥng, làm Ịại Tướng trong triều đ́nh nhà Hớn.
Khi mới sanh, Chung Ly Quyền có điềm khác lạ, trên nóc nhà hào quang sáng đỏ, ai nấy đều kinh. Lớn lên thành một vị tướng quân, vơ nghệ như thần, oai danh quá cọp.
Khi ấy triều đ́nh nhà Hớn nhận được sớ khẩn cấp của tướng trấn ải báo có binh Phiên do Bất Dực thống lănh đánh vào ải rất nguy kịch, xin triều đ́nh cử binh cứu viện.
Xem xong, Hớn Ịế rất kinh hăi, liền hạ chiếu sai Ịại Tướng Chung Ly Quyền làm Nguyên soái, Phùng Dị làm Phó Tướng, kéo đại binh 50 vạn gấp rút đi ra quan ải cứu viện.
Nguyên Soái Chung Ly tế cờ, hiểu dụ tướng sĩ xong th́ kéo quân đi ngay tới ải Kỳ Thủy đóng trại. Rạng ngày hôm sau, 2 bên ra trận. Bất Dực đánh không thắng nổi Chung Ly, quân Phiên bại trận chạy dài. Tin chiến thắng liên tiếp báo về triều đ́nh, danh tiếng Nguyên soái Hớn Chung Ly vang dậy.
Lúc đó, Lư Thiết Quả đang ở Cung Tiên, đánh tay biết Hớn Chung Ly đă thắng quân Phiên nhiều trận, uy danh lừng lẫy, và lại biết kiếp trước của Hớn Chung Ly là Tiên coi sổ bộ ở Thượng giới, phạm tội bị đọa trần, nay mê việc chiến tranh mà không lo tu hành, biết chừng nào trở về ngôi vị cũ. Lư Thiết Quả muốn độ Chung Ly, nhưng nếu để Chung Ly thắng trận hoài, triều đ́nh sẽ gia phong quan tước, th́ bị mê đắm trong ṿng phú quí vinh hoa, nên Thiết Quả định làm cho Chung Ly bại trận th́ mới độ được. Tính rồi liền hóa ra một Ông già bay xuống dinh Phiên Bất Dực.
Lúc bấy giờ Bất Dực đang ngồi trong dinh, thở vắn than dài, không t́m được kế chi để đánh lại binh Hớn. Xảy thấy quân vào báo : Có một ông già cốt cách Thần Tiên xin vào ra mắt.
Bất Dực lấy làm lạ, liền cho mời vào, hỏi :
- Lăo trượng đến tôi có việc ǵ ?
- Tôi đến đây bày cho Tướng quân kế thắng binh Hớn. Ịêm nay tôi biết bên dinh Hớn có hỏa hoạn lớn, Tướng quân thừa dịp nầy kéo quân vào cướp dinh th́ chắc thắng 10 phần.
Ông già nói xong liền từ giă đi mất.
Bất Ịực, ḷng bán tín bán nghi, sợ lầm kế của Nguyên soái Chung Ly, nhưng cũng truyền lịnh chuẩn bị canh hai đến cướp dinh Hớn. Nếu thấy dinh Hớn bị hỏa hoạn như lời của ông già th́ sẽ tràn quân đánh vào, bằng không th́ rút binh về.
Bên dinh Hớn, tuy vừa mới thắng quân Phiên, nhưng cũng không dám kiêu, cắt đặt canh pḥng ban đêm rất cẩn mật v́ sợ cướp dinh.
Khoảng giữa canh ba, Lư Thiết Quả hóa phép đốt dinh Hớn, ngọn lửa cháy lan rất mạnh, binh lính không dập tắt nổi. Bất Dực thấy đúng thời cơ, liền kéo đại binh đánh vào. Chung Ly Nguyên soái cầm giáo lên ngựa đánh với Bất Dực, thấy binh Hớn hoảng sợ chạy hết th́ cả kinh, quày ngựa bại tẩu. Bất Dực muốn bắt sống Chung Ly Nguyên soái nên buông tên nhắm vào con ngựa của Chung Ly đang cỡi, làm cho ngựa trúng tên té nhào, may có Phó tướng Phùng Dị chạy đến tiếp cứu, bắt một con ngựa khác đưa cho Nguyên soái. Hai người bại tẩu, ngó lại dinh Hớn bị lửa thiêu rụi, binh Hớn bỏ chạy tán loạn. Nguyên soái tức quá té nhào xuống ngựa chết giấc. Khi tỉnh lại than rằng :
- Ta làm Ịại Tướng vâng chỉ đánh Phiên, ngỡ là cứu nước rạng danh, nào hay Trời khiến ta thảm bại thế nầy, chẳng những mắc tội với vua, lại c̣n hổ mặt với triều thần, thiệt là Trời muốn giết ta, ta c̣n sống làm chi nữa.
Than rồi, Hớn Chung Ly toan rút gươm tự vận. Phùng Dị cứ măi khuyên can. Xảy thấy binh Phiên kéo đến truy nă. Phùng Dị cản hậu, Hớn Chung Ly chạy trước. Chạy tới sáng th́ lạc mất, Hớn Chung Ly đến một nơi không có nhà cửa dân chúng, phía trước là núi, vừa đói vừa khát, tiến thoái lưỡng nan. Xảy thấy một ông săi mắt xanh chống gậy đi tới. Chung Ly mừng rỡ bước đến thưa rằng :
- Tôi là Hớn Nguyên soái Chung Ly Quyền đem quân đi đánh Bắc Phiên, bị bại trận nên chạy lạc tới đây, xin thầy chỉ nhà cho tôi tá túc để trở về triều đ́nh xin binh cứu viện.
Ông săi gật đầu, dắt Chung Ly đi một đổi, chỉ một cái am, nói rằng :
- Ịây là chỗ ở của Ịông Huê Chơn nhơn, tướng quân vào đó mà tạm nghỉ.
Nói rồi đi thẳng như bay. Hớn Chung Ly đi đến am, nh́n thấy cảnh vật xinh tươi yên tĩnh, phải chỗ của Thần Tiên, đến trước cửa am, định gơ cửa th́ nghe có tiếng ngâm thơ từ trong am vọng ra :

Việc thế chẳng đua tranh,
Thanh nhàn lánh lợi danh,
Thân nương theo động đá,
T́nh gởi tại mây xanh.
Chơi dạo say mùi đạo,
Thong dong dưỡng tánh lành,
Hỏi ai là bạn tác ?
Gió mát với trăng thanh
.
Lư Thiết Quả sắp đặt trước, giả làm săi mắt xanh dẫn đường đến cho Ịông Huê Chơn Nhơn dạy đạo.
Hớn Chung Ly nghe tiếng ngâm thơ vừa dứt th́ có một ông Lăo cốt cách Thần Tiên, chống gậy bước ra hỏi :
- Có phải là Chung Ly Quyền, Nguyên soái của Hớn triều chăng ?
Hớn Chung Ly kinh hăi thưa :
- Phải, tôi vâng chỉ đi đánh Phiên, chẳng may thất trận chạy lạc đến đây, xin Thượng Tiên từ bi cho tôi tá túc.
Ịông Huê Chơn Nhơn mời vào am đăi cơm chay, nói :
- Công danh như bọt nước, phú quí như ngọn đèn trước gió. Từ xưa đến nay, giang sơn nhiều chủ, phước thọ ít người. Bần đạo chán cảnh đời đau khổ, t́m nơi u nhă, sống thanh nhàn, thoát ṿng lợi danh trần tục. Tướng quân cũng nên thừa dịp nầy mà tu tâm dưỡng tánh, c̣n ham công danh phú quí làm chi.
Chung Ly Nguyên soái lắng nghe, liền tỉnh ngộ, muốn theo học đạo, hỏi :
- Tiên ông luyện phép chi mà đặng trường sanh ?
- Phép trường sanh có ǵ lạ đâu, ḷng phải trống mà bụng phải đặc. Ḷng trống là không lo lắng, để cho thơ thới như không; bụng đặc là không theo sắc dục, nguơn khí chẳng hao, được như vậy th́ thành Tiên, trường sanh bất tử.
Hớn Chung Ly nghe vậy th́ mừng rỡ thưa rằng :
- Nhờ Tiên ông chỉ dạy, tôi xin lạy để làm học tṛ. Xin thầy cho biết tôn hiệu.
- Ta là đạo sĩ thời thượng cổ, nay đă thành Tiên, hiệu là Ịông Huê.
Nói rồi truyền cho Hớn Chung Ly phép tu luyện và dạy luôn cho Chung Ly phép chỉ đá hóa vàng, rồi tặng cho một cây gươm thanh long chém quỉ.
Hôm sau, Hớn Chung Ly lạy thầy xin trở về nhà lo thu xếp việc nhà. Ịông Huê Chơn Nhơn chỉ đường về nhà. Khi Chung Ly ngó lại th́ thấy thầy và nhà cửa đều biến mất, suy nghĩ biết là Tiên ông biến hóa để độ ḿnh. Chung Ly Quyền tự đặt hiệu cho ḿnh là Vân Pḥng, rồi cải trang đi riết về nhà đặng thăm gia quyến.
Gia đ́nh Chung Ly Nguyên soái hay tin thất trận và mất tích, tin tưởng là đă chết nên cả nhà than khóc để tang. Nay lại thấy Chung Ly Nguyên soái cải trang trở về th́ thất kinh mừng rỡ, hỏi thăm cớ sự. Chung Ly thuật lại đủ hết. Gia quyến mừng rỡ nói rằng : Khi mới sanh ra có điềm lành, chẳng lẽ lại thác về nghiệp dữ.
Chung Ly Quyền không dám ở nhà lâu, sợ vua hay tin bắt tội, liền ăn mặc theo Ịạo sĩ, từ giă gia quyến để đi tu, lại đến thăm anh ruột là Chung Ly Giảng, đang làm chức Lang Trung. Chung Ly Giảng ham mộ đạo đức đă lâu, nay nghe em nói, mừng rỡ bội phần, liền sắp xếp hành trang, cùng em trốn lên non tu luyện. Hai người nhắm núi Họa sơn đi tới. Dọc đường, thấy con c̣ trắng đang ngóng cổ, Vân Pḥng nói với anh rằng :
- Con c̣ cổ dài, le le cổ ngắn, không thể nào cắt bớt mà can bổ cho bằng. Việc đời cũng vậy, kẻ ưa danh lợi, người mến thanh nhàn.
Nhờ có gươm phép của thầy trao tặng, Vân Pḥng giết được cọp tinh đang phá hại dân làng, lại thấy dân quá nghèo khổ, nên dùng phép chỉ đá hóa vàng, lấy vàng phát cho dân.
Ngày kia, Ịông Huê Chơn Nhơn t́m đến để dạy đạo thêm, truyền thêm phép tu luyện cho 2 người. Chung Ly Vân Pḥng đi dạo chơi đến núi Tứ Hạo, th́nh ĺnh một tiếng sấm nổ vang, núi nứt ra một cái khe. Vân Pḥng thấy lạ, liền tiến vào khe, gặp một cái hộp đá có một cuốn kinh, liền lấy kinh đem ra ngoài xem th́ khe núi biến mất, vách núi liền lại như cũ. Vân Pḥng thầm biết là Thần Tiên đă ban kinh cho ḿnh tu luyện, nên càng cố công. Chẳng bao lâu th́ đạt đến mức cao siêu.
Bỗng nghe tiếng nhạc vang Trời, nh́n lên thấy mây lành năm sắc, Tiên hạc bay xuống đáp trước mặt Vân Pḥng, nói tiếng người rằng : "Thượng Ịế sai tôi xuống rước Vân Pḥng trở về phục chức cũ ở Thượng giới,"
Vân Pḥng liền đưa sách lại cho anh, dặn ḍ và giă từ, cỡi hạc lên Trời. Chung Ly Giảng ở lại tu theo sách đó, lâu ngày cũng thành Tiên, được Vân Pḥng cỡi hạc xuống rước.

3. Lam Thể Ḥa :
Lam Thể Ḥa là Xích Cước Ịại Tiên đầu thai xuống trần, nên c̣n nhớ tánh cũ, thường mặc áo rộng xanh, buộc dây lưng đen, một chân đất, một chân mang giày, mùa hè mặc áo bông mà không biết nóng nực, mùa đông chỉ mặc áo chiếc mà không biết lạnh, thật lạ lùng.
Thường ngày, Ông Lam Thể Ḥa hay cầm cặp sanh dài 3 thước (thước Tàu), đi ra ngoài chợ, vừa ca vừa nhịp, để xin tiền bố thí. Những bài ca do Ông tự đặt ra đều có ư khuyên đời bỏ dữ theo lành. Tiền xin được, Ông cột vào dây lưng, vừa đi vừa ca, khi tiền rớt cũng không thèm ngó lại, khi lại dùng tiền nầy bố thí lại cho người nghèo khổ.
Những trẻ nhỏ có dịp thấy Ông Lam Thể Ḥa, đến chừng lớp trẻ nầy lớn lên rồi già (tức là 60 hay 70 năm sau) th́ vẫn gặp ông Lam giống y như thuở trước, vẫn ăn mặc như trước, vừa đi vừa ca vừa nhịp, không già như người thường.
Về sau, Ông Lam Thể Ḥa gặp Lư Thiết Quả, hai người đàm đạo trên lầu ở quận Hào Lương. Kế nghe tiếng nhạc vang Trời, đôi chim hạc từ trên không đáp xuống, rước 2 vị Tiên về Thượng giới.
Khi cỡi hạc, Ông Lam bỏ cặp sanh rơi xuống đất, hóa thành ngọc, giây phút biến mất.
Trong Bát Tiên, Ông Lam Thể Ḥa là thuần hậu nhứt.

4. Trương Quả Lăo :
Trương Quả Lăo gốc là một con dơi trắng hồi tạo Thiên lập Ịịa, tu luyện lâu năm, hóa h́nh người, sau đến núi Trung Ịiều ở Hàng Châu, học đạo với Huyễn Khưu Chơn Nhơn, làm bạn với Lư Thiết Quả.
Các ông già bà lăo thuật chuyện về Trương Quả Lăo :
Khi các ông bà ấy c̣n con nít, th́ đă biết và gặp Ông Trương, thường thấy Ông cỡi con lừa trắng đi dạo khắp nơi, đặc biệt Ông ngồi ngược chiều, quay mặt ra phía sau. Ịến khi đi về tới nơi ở, Ông liền đè bẹp con lừa, biến ra lừa giấy, xếp cất vào khăn. Khi muốn đi chơi, Ông lấy lừa giấy ra, phun nước vào th́ hiện ra con lừa trắng để Ông cỡi đi chơi. Khi các ông bà ấy già, vẫn gặp lại Ông Trương giống y như trước, không già hơn chút nào, thật là Ông đă đạt được phép trường sanh bất lăo.
Ịến đời vua Ịường Thái Tông, vua cho triệu Ông vào triều, nhưng Ông không chịu đến.
Qua đời Vơ Hậu, Bà cũng biết tiếng Ông Trương, nên cũng cho sứ giả đến triệu vào triều. Ông Trương đi được nửa đường th́ chết, giây lát thây thúi hóa ṿi, sứ giả phải bỏ thây lại đó mà về triều tâu lại cho Vơ Hậu rơ.
Nhưng sau đó, người ta vẫn gặp Ông Trương cỡi lừa trắng đi dạo như thường.
Ịến đời Ịường Minh Hoàng, vua sai quan là Bùi Ngộ đem chiếu đến rước Ông Trương, nhưng Ông Trương giả chết. Bùi Ngộ thắp nhang cầu khẩn, Ông Trương từ từ sống lại, nhưng không chịu đi. Bùi Ngộ không dám ép, đành trở về triều tâu lại.
Ịường Minh Hoàng lại sai 2 sứ giả nữa là Dự Thông và Lư Trang Huyền, đem sắc chỉ đến rước nữa. Ông Trương thấy vua có ḷng trọng vọng nên mới chịu tới, được nhà vua và bá quan kính trọng mười phần. Minh Hoàng hỏi Trương Quả Lăo về chuyện Thần Tiên, Ông Trương ngồi làm thinh, nín hơi mấy bữa, không chịu nói.
Ngày kia Minh Hoàng làm tiệc đăi Trương Quả Lăo, Ông từ chối, nói rằng : "Tôi không biết uống rượu, duy có học tṛ tôi nó uống tới một đấu."
Vua Minh Hoàng xin vời tới. Giây phút có một đạo sĩ trẻ chừng 16 tuổi từ ngoài bay vào, ra mắt nhà vua.
Trương Quả Lăo nói :
- Nó là đệ tử của tôi, xin đứng hầu Bệ hạ.
Minh Hoàng thưởng cho nó một đấu rượu, nó liền uống hết. Minh Hoàng lại ép uống nữa. Trương Quả Lăo nói :
- Chẳng nên cho nó uống nhiều, nếu quá chén, ắt sanh điều quái gở.
Minh Hoàng cứ ép uống rượu để xem sự thể ra sao.
Giây phút, trên đầu đệ tử hiện ra một cái quả bằng vàng, rồi người đệ tử biến mất, quả bằng vàng ở dưới đất trơ trơ, giở nắp ra thấy rượu đầy quả. Coi lại, đó là quả vàng của vua. Ai nấy đều phục phép Tiên của Trương Quả Lăo.
Vua hỏi Ông Trương bao nhiêu tuổi. Ông Trương đáp :
- Tôi sanh năm Bính Tư đời vua Nghiêu.
Vua Ịường lấy làm lạ, v́ thấy Ông Trương tuổi lối 70 hay 80, liền truyền lịnh cho quan coi tướng là H́nh Ḥa Phát coi tuổi Trương Quả Lăo, nhưng coi cũng không ra.
Vua liền sai Sư Dạ Quang là người coi thấu việc quỉ thần, coi cũng không biết tướng tinh của Trương Quả Lăo. Khi ấy có Ịạo sĩ Diệp Pháp Thiện, học được phép Tiên, biết việc quỉ thần, rất được Minh Hoàng yêu mến, được Minh Hoàng vời đến hỏi tướng tinh của Trương Quả Lăo.
Diệp Pháp Thiện tâu rằng :
- Nếu Bệ hạ chịu cất măo cổi giày mà xin tội cho tôi với Trương Quả Lăo th́ tôi mới dám nói.
Vua Minh Hoàng v́ tính hiếu kỳ nên ưng chịu.
Diệp Pháp Thiện tâu rằng :
- Trương Quả Lăo cỡi lừa kỳ lắm, ngồi day ngược ngó ra sau, thiệt là con dơi trắng thời thượng cổ.
Nói vừa dứt lời th́ Diệp Pháp Thiện bị sặc máu tươi chết liền tại chỗ. Vua Minh Hoàng kinh hăi, liền cất măo cổi hài như đă hứa, đến gặp Trương Quả Lăo xin tội cho Pháp Thiện. Trương Quả Lăo nói :
- Nó hay nhiều chuyện lắm, nếu không trị nó th́ lậu cơ Trời.
Minh Hoàng cứ đứng đó năn nỉ hoài, buộc ḷng Trương Quả Lăo phải tha cho Pháp Thiện, đến phun nước vào mặt th́ Pháp Thiện sống lại như thường.
Minh Hoàng sắc phong cho cho Trương Quả Lăo là Thông Huyền Tiên Sinh, lại sai vẽ chơn dung của Ông Trương treo ở lầu Tập Hiền.
Ngày kia, vua Ịường Minh Hoàng đi săn, bắt được con nai tại đất Hàm Dương, truyền làm thịt đăi yến. Trương Quả Lăo can rằng :
- Nó là Tiên lộc ngàn năm, chẳng nên giết. Nguyên trước đây, vua Hớn Vơ Ịế săn đặng con nai nầy, vua cho đóng đính bài trên gạt bên tả rồi thả cho đi.
Vua Minh Hoàng truyền coi lại th́ trên gạt con nai nầy có đính bài đúng như Trương Quả Lăo đă nói, nhưng chữ trên đính bài đă ṃn.
Minh Hoàng hỏi : - Từ đó đến nay bao nhiêu năm ?
Trương Quả Lăo đáp : - Năm Quí Hợi, Hớn Vơ Ịế đào ao Côn Minh, đến nay là năm Giáp Tuất, cộng lại là 852 năm.
Vua truyền quan Thái Sử coi lại y số.
Sau Trương Quả Lăo xin về dưỡng già. Minh Hoàng cầm không được, liền ban tặng cho một chiếc xe, một cây lụa, 2 người lính hầu, đưa Trương Quả Lăo về Hàng Châu. Ông Trương cho một tên lính hầu về trào, chỉ giữ lại một tên, rồi hai thầy tṛ đi vào núi Thiên Bửu.
Ít lâu sau, Minh Hoàng lại cho triệu Trương Quả Lăo. Ông bèn giả chết, tên lính hầu lo chôn cất tử tế rồi báo về triều. Mấy hôm sau đó, người ta lại thấy Trương Quả Lăo cỡi lừa ngược đi dạo. Tên lính ấy lấy làm lạ, đào mộ của Ông Trương lên xem, chỉ thấy cái ḥm không.
Vua Minh Hoàng hay tin, cho lập một cái miểu tại núi Thiên Bửu để thờ Trương Quả Lăo.

5. Hà Tiên Cô :
Hà Tiên Cô, tên thật là Hà Tố Nữ, quê ở Quảng Châu, huyện Tăng Thành. Khi c̣n bé, Hà Tố Nữ có 6 cái xoáy trên đầu, ai cũng cho là kỳ. Hà Tố Nữ ở với mẹ tại khe Vân Mẫu.
Nhằm đời Ịường Vơ Hậu, Hà Tố Nữ nằm chiêm bao được Thánh nhơn mách bảo nên ăn bột Vân Mẫu th́ nhẹ ḿnh chẳng thác. Hà Tố Nữ thức dậy, nhớ lại làm y lời. Bà mẹ thấy Hà Tố Nữ đă đến tuổi trưởng thành nên có ư kén rễ. Hà Tố Nữ khóc lóc nhứt định không chịu lấy chồng, chỉ muốn ở vậy nuôi cha mẹ.
Ngày kia, Tố Nữ đi kiếm bột Vân Mẫu th́ gặp 2 Tiên Lư Thiết Quả và Lam Thể Ḥa đang mang giỏ Hoa Lam đi hái bông. Hai vị thấy Hà Tố Nữ gần thành Tiên, liền gọi đến, truyền cho phép tu luyện, và kêu tặng là Hà Tiên Cô.
Vơ Hậu nghe đồn, cho người đến rước Hà Tiên Cô, nhưng dọc đường đi về trào, Hà Tiên Cô biến mất.
Sau quan Thứ Sử họ Cao gặp Hà Tiên Cô ở trên lầu Quảng Châu. Thứ Sử về trào tâu cho Vơ Hậu rơ.
Lư Thiết Quả đến độ cả 2 mẹ con Hà Tiên Cô về cảnh Bồng Lai.

6. Lữ Ịồng Tân : Lữ Ịồng Tân, con của quan Thứ Sử Hải Châu, sanh ngày 14 tháng 4. Khi bà mẹ mới sanh ra Ông th́ trong pḥng mùi hương thơm phức, có hạc trắng bay vào pḥng rồi biến mất. Ấy là Huê Dương Chơn Nhơn đầu thai xuống trần làm Lữ Ịồng Tân.
Lữ Ịồng Tân lớn lên, mắt phụng mày ngài, tay dài, cổ cao, mũi thẳng, xương g̣ má cao, chơn mày bên tả có nốt ruồi, dưới bàn chơn có chỉ như lưng qui, ḿnh cao 8 thước 2, tánh ưa bịt khăn huê dương (bao đảnh xanh), mặc áo đạo sĩ.
Khi ấy có thầy coi tướng Măn Tổ đến coi đoán rằng : Người trẻ nầy tướng khác phàm tục, sau gặp chữ Lư th́ đắc thời, gặp chữ Chung th́ thành đạo.
Mọi người trong nhà đều nghe nhưng không hiểu ǵ.
Năm 20 tuổi, Lữ Ịồng Tân xưng hiệu là Thuần Dương, đi thi đỗ khoa Tú Tài, tiếp theo đỗ luôn khoa Cử Nhân, nhưng khi thi Tiến Sĩ th́ rớt.
Khi đến núi Lư sơn, gặp Huỳnh Long Chơn Nhơn dạy cho phép tu luyện và tặng cho một thanh gươm chém được yêu quái.
Ngày kia, Lữ Ịồng Tân đến chợ Trường An, huyện Hàng Ịang, vào quán rượu, gặp một đạo sĩ mặc áo trắng đang đề thơ trên vách 3 bài thi như sau:

Ngồi đứng hằng mang rượu một bầu,
Chẳng cho cặp mắt thấy Hoàng Châu.
Dạo chơi ít kẻ tường tên họ,
Trên thế thanh nhàn muốn được đâu ?
Thần Tiên t́m bạn khó không nài,
Có phước theo ta dễ mấy ai ?
Ịông Hải rơ ràng nhiều động đá,
Ít người được thấy núi Bồng Lai.
Dạo chơi theo thuở, ở theo thời,
Danh lợi làm chi mắc nợ đời.
Nằm nghĩ co tay hằng đếm măi,
Mấy ai ao ước được như lời.
Lữ Ịồng Tân thấy đạo sĩ cốt cách Thần Tiên, đề thơ thanh thoát th́ cảm phục lắm, liền đến làm quen, chắp tay chào hỏi và xin Ịạo sĩ cho biết họ tên. Ịạo sĩ mời ngồi, rồi nói rằng :
- Ông hăy làm một bài thơ cho ta biết ư trước đă.
Lữ Ịồng Tân liền đọc :

Cân đai ràng buôc ư không màng,
Áo vải coi ra rất nhẹ ĩ nhàng.
Danh lợi cuộc đời chưa phỉ nguyện,
Làm tôi Thượng Ịế mới nên trang.
Ịạo sĩ nói :
- Ta là Chung Ly Vân Pḥng, tu ở núi Triều Hạc, Ông có muốn đi chơi với ta không ?
Lữ Ịồng Tân có vẻ lưỡng lự. Vân Pḥng biết Lữ Ịồng Tân c̣n muốn đi thi Tiến Sĩ để trổ danh với đời, nên ư c̣n dùng dằng.
Vân Pḥng muốn độ Lữ Ịồng Tân nên ngồi nấu một nồi huỳnh lương, tức là nồi bắp vàng. Trong lúc chờ cho nồi bắp chín, Vân Pḥng đưa cho Lữ Ịồng Tân một cái gối, bảo nằm xuống nghỉ, c̣n ḿnh th́ tiếp tục chụm củi đun nồi bắp.
Lữ Ịồng Tân nằm xuống, kê đầu lên gối, giây lát chiêm bao thấy ḿnh vác lều chơng đi thi, ngang qua nhà giàu nọ, gặp một người con gái rất đẹp, th́ ướm lời. Nàng nọ nói rằng : Nếu chàng thi đậu Trạng Nguyên th́ thiếp nguyện nâng khăn sửa trấp.
Lữ Ịồng Tân vào khoa thi đỗ Trạng, về cưới nàng ấy, sau lại cưới thêm hầu thiếp, được vua bổ làm quan. chức Gián Nghị, lần lần thăng lên. Sau 40 năm được vua phong tới chức Thừa Tướng, con cái đầy đàn, sui gia cũng bực quan lớn, lại có cháu nội cháu ngoại. Thật là vinh sang phú quí tột bực.
Chẳng may, sau đó bị gian thần hăm hại, vu oan giá họa, vua tin lời, bắt tội, truyền tịch thâu gia sản, đày qua núi Lănh Biển, cực khổ vô cùng. Kế giựt ḿnh thức dậy.
Vân Pḥng ngồi kế bên cười lớn, ngâm câu thơ :

Nồi bắp hăy c̣n ng̣i,
Chiêm bao đà thấy cháu.
Lữ Ịồng Tân lấy làm lạ hỏi rằng :
- Thầy biết sự chiêm bao của tôi ?
- Chiêm bao 50 năm, công việc cả muôn, thiệt không đầy một lát, đặng chẳng khá mừng, mất không nên thảm, hết vinh tới nhục là lẽ thường. (Do sự tích nầy mà người ta nói : Giấc Huỳnh lương, Giấc kê vàng, Giấc Hàng Ịang, là để chỉ giấc mộng của Lữ Ịồng Tân, xem vinh hoa phú quí là phù du mộng ảo).
Lữ Ịồng Tân nghe Chung Ly Vân Pḥng nói vậy, liền tỉnh ngộ, ngẫm nghĩ thấy chán ngán cuộc đời, cầu xin Vân Pḥng truyền đạo. Vân Pḥng nói :
- Việc nhà hăy chưa an, đời sau tu cũng không muộn.
Nói rồi liền bỏ đi. Lữ Ịồng Tân trở về nhà, bỏ việc công danh, lo tu tâm dưỡng tánh. Trong thời gian đó, Chung Ly Vân Pḥng lần lượt bày ra 10 điều để thử tâm chí của Lữ Ịồng Tân. Vân Pḥng rất hài ḷng về người đệ tử nầy, nói :
- Ta đă thử 10 điều, khen ngươi bền chí, đáng được truyền đạo trường sanh. Song ngươi chưa có công quả bao nhiêu, nên ta rước gấp chưa được. Nay ta dạy ngươi phép chỉ đá hóa vàng, ngươi cứu đời cho có công, rồi ta sẽ rước ngươi về Thượng giới.
Lữ Ịồng Tân thưa rằng :
- Vàng ấy chừng bao lâu mới phai ?
- Cách 3000 năm mới trổ.
Lữ Ịồng Tân châu mày thưa rằng :
- Như vậy th́ cứu người nghèo bây giờ mà lại làm hại những kẻ 3000 năm sau nhiều lắm, thiệt tôi chẳng nỡ ḷng.
Vân Pḥng khen :
- Ḷng ngươi nhơn đức 10 phần, truyền đạo bây giờ cũng đặng.
Nói rồi dắt Lữ Ịồng Tân về núi Triều Hạc, và sau đó truyền hết các phép tu luyện cho Lữ.
Một ngày nọ, Vân Pḥng gọi Lữ Ịồng Tân nói :
- Ta gần về chầu Thượng Ịế. Ta sẽ tâu xin đem tên ngươi vào sổ Tiên. Cách 10 năm nữa, đến gặp ta tại Ịộng Ị́nh Hồ.
Xảy có một vị Tiên cỡi hạc bay đến nói :
- Có chiếu chỉ của Ịức Thượng Ịế phong Vân Pḥng làm chức Kim Khuyết Thượng Tiên. Hăy mau lên lănh sắc.
Vân Pḥng liền từ giă Lữ Ịồng Tân rồi bay lên mây. Lữ Ịồng Tân vẫn ở núi Triều Hạc để lập thêm công quả.
Ngày nọ, Lữ Ịồng Tân đến sông Giang Hoài, được biết có một con giao thành tinh, phá hại dân chúng. Ịă có nhiều đạo sĩ đến trị nó không nổi, Lữ Ịồng Tân biết ḿnh có gươm phép của Huỳnh Long Chơn Nhơn ban cho, chắc trừ nó đặng, nên nói với quan Phủ để ḿnh lănh cho.
Nói rồi, rút gươm phép ra, miệng niệm Thần chú, phóng gươm xuống sông Giang Hoài, giây phút thấy nước sông nổi sóng, máu tươi vọt lên thắm đỏ ḍng sông, con giao long bị chém đứt họng nổi lên. Gươm linh nầy chém xong lại trở vô vỏ. Quan Phủ rất mừng, tặng cho Lữ vàng bạc để đền ơn, nhưng họ Lữ đều không nhận.
Lữ Ịồng Tân đi qua Châu Nhạc Dương, bố thí thuốc chữa bịnh, và t́m người lành độ dẫn tu hành. Kế tới ngày hẹn với Hớn Chung Ly, Lữ Ịồng Tân sắp đặt để đi đến Ịộng Ị́nh Hồ đón Vân Pḥng và sau đó cùng Vân Pḥng đi độ Hàn Tương Tử.