Thế thường người ta vẫn quen gọi đi làm công quả là đi làm công việc cho nhà
Chùa, Thánh Thất hay một cơ quan từ thiện và không nhận lương bổng hay thù lao
ǵ sau khi làm công việc đó.
Phân tách hiện tượng nầy chúng ta thấy hai tiếng công quả bao hàm những tính chất
sau đây:
- Công việc làm có tính cách tự nguyện:
Ịi làm việc cho nhà Chùa hay cơ quan từ thiện, hành động đó hoàn toàn do ư muốn
của ḿnh, khác hẳn với công tác đi làm xâu mà nhà nước cai trị trước đây thời
Pháp thuộc thường hay bắt dân làng đi công tác đắp đồn lũy, đốn cây phá rừng, mở
đường... cũng không nhận thù lao, nhưng do sự cưỡng bách của quyền lực nghĩa là
không làm sẽ bị một h́nh phạt nào đó.
- Không v́ tư lợi cá nhân:
Ư nghĩa rơ rệt nhứt biểu l trong hành động người làm công việc không hưởng một
khoản lương bổng hay thù lao nào sau khi hoàn tất công việc. Chẳng những người
làm công quả không nhằm đến mục đích thu lợi cho cá nhân ḿnh mà họ c̣n muốn
công việc làm của họ không bị kẻ khác lợi dụng. Họ muốn rằng hành động của họ phải
là sự hy sinh đúng nghĩa, đúng chỗ, nghĩa là nhơn sanh phải hưởng nhờ tiện ích
do công việc làm của họ tạo nên.
So sánh hành động làm công quả cho nhà Chùa với công việc làm của một người lao
công cho một ông chủ hăng buôn không nhận thù lao, chúng ta thấy có sự khác biệt
rơ rệt, một đàng nhắm tới lợi tức của một người là ông chủ hăng, một đàng nhắm
tới lợi ích của nhiều người tức là nhơn sanh nói chung.
Nhà Chùa, Thánh Thất, Ị́nh, Miễu, Nhà Thờ hay các cơ quan từ thiện xă hi là
những tổ chức mà mục đích là phụng sự cho nhơn sanh chớ không phụng sự cho quyền
lợi tư riêng của người đang cầm quyền làm chủ. Dù cho trên thực tế, những tổ
chức nầy có bị lợi dụng vào mục đích tư lợi cho cá nhân đi nữa, việc ấy xảy ra
trong bóng tối chớ ư nghĩa của những tổ chức nầy vẫn là không v́ tư lợi cho cá
nhân.
Do đó người ta mới t́m đến các tổ chức tôn giáo, từ thiện để làm công quả, ư nghĩa
của sự t́m tới nầy là muốn rằng hành động của họ không bị lợi dụng.
- Ư hướng tu hành:
Người làm công quả mang ư hướng tu hành trong tâm tư của họ, đôi khi chính họ
không nhận thức được rơ rệt ư hướng nầy, nhưng bao giờ cũng cảm thấy tính chất
thiêng liêng cao thượng trong hành động đó. Họ làm việc với tất cả tâm thành, ư
vẹn trong niềm tin rằng hành động của họ sẽ được thần linh chứng giám hoặc nếu
không rơ rệt như vậy cũng tin tưởng rằng sẽ được đền bù tương xứng theo đúng định
luật công b́nh, khách quan, vô tư và tự nhiên. Lẽ dĩ nhiên luật công b́nh thiêng
liêng ấy phải khá hơn luật công b́nh của ṭa án và cảnh sát do các nhà cai trị
tạo nên. Do đó tâm trạng của người làm công quả t́m đến nhà Chùa thường ở trong
những trường hợp sau đây:
- Hoặc để sám hối ăn năn về một việc lỗi lầm nào đó và họ muốn lập công chuộc ti.
- Hoặc dể t́m sự yên ổn trong tâm hồn, tránh sự buồn chán tuyệt vọng v́ một sự
thất bại nào đó.
- Hoặc để tạo những nguyên nhân tốt hầu ngày sau được đền bù bằng những phần thưởng
xứng đáng mà họ may mắn gặp trong cuộc sống, tức là có ư hướng cầu phước.
- Hoặc hơn cả các trường hợp trên đây, họ làm việc v́ đă ư thức được thiên chức
của ḿnh, v́ sự thức tỉnh hay giác ngộ th́ chung quy cũng do niềm tin vào định
luật tấn hóa tự nhiên của trời đất. Ư hướng tu hành trong trường hợp nầy mới là
siêu đẳng.
II.- Tại Sao Phải Làm Công Quả.
Ngay từ buổi khai Ịạo có nhiều người khi vừa thức tỉnh giấc mộng trần ai, tâm
hồn liền hóa ra chán ngán cảnh thế t́nh, muốn bỏ hết chuyện nhơn sự t́m chỗ yên
thân tu luyện những mong thành Tiên, hóa Phật cho cá nhân ḿnh. Ịức Chí Tôn liền
ngăn cản và dạy phải làm công quả trước tiên:
"Trong các con có nhiều đứa lầm tưởng hễ vào Ịạo th́ phải phế hết nhơn sự, nên
chúng nó ngày đêm mơ tưởng có một điều rất thấp thỏi là vào một chỗ u nhàn mà ẩn
thân luyện Ịạo.
Thầy nói cho các con biết nếu công quả chưa đủ, nhơn sự chưa xong th́ không thể
nào các con luyện thành đặng đâu mà mong. Vậy muốn đắc quả th́ chỉ có một điều
phổ độ chúng sanh mà thôi. Như không làm đặng thế nầy th́ t́m cách khác mà làm
âm chất, th́ cái công tu luyện chẳng bao nhiêu cũng có thể đạt địa vị tối cao.
Các con phải hiểu Thánh ư Thầy mà trao giồi chí lớn. Dầu đi lối nào cũng phải
cần cái đèn thiêng liêng chiếu rơ mới đặng vững bước.
Làm Vua, làm thầy, làm công nghệ, làm đạo sĩ cũng cần phải có cái chí lớn mới
mong thành tựu đặng. Các nghề dưới thế không có nghề nào là vô dụng, mà vô dụng
là tại người không chuyên vậy"
(TNHT Q1, 1969 trg. 101 - 102)
Ịức Chí Tôn lại c̣n xác nhận rằng lập Tam Kỳ Phổ Ịộ nầy, Ngài đă mở một trường
thi công quả cho nhơn sanh đến mà tranh thủ địa vị, Ngài dạy:
"Thầy hằng nói cùng các con rằng một trường thi công quả các con muốn đến đặng
nơi cực lạc th́ phải đi tại cửa nầy mà thôi"
(TNHT Q1., 1969 trg. 34)
Rồi Ngài lại chỉ cho cách làm công quả là phải độ rỗi chúng sanh:
"Thầy đă đến chung cùng với các con, các con duy có tu mà đắc Ịạo, phải đoái lại
bá thiên vạn ức nhơn sanh c̣n phải trầm luân nơi khổ hải chưa thoát khỏi luân
hồi, để ḷng từ bi mà độ rỗi".
(TNHT Q1., 1969 trg. 34).
Ngài lại dạy rơ: ít nữa mỗi tín đồ phải đ đặng 12 người:
"Hễ bao nhiều môn đệ độ rỗi của mỗi đứa th́ là họ hàng của mỗi đứa. Hiểu à!
Chừng ấy về đến Bạch Ngọc Kinh th́ gia tộc mỗi đứa đều phân biệt, nếu chẳng độ
rỗi th́ về với hai tay không. C̣n chư môn đệ đă lập minh thệ rồi ngày sau tuy âm
chất mỗi đứa mà thăng hay là tội lỗi mà giáng, song buộc mỗi đứa phải độ cho đặng
ít nữa là 12 người".
(TNHT Q1., 1969 trg. 42).
Tuy vậy nhiều tín đồ vẫn sụt sè chưa dám dấn thân tích cực. Ịức Chí Tôn lại dạy
về sự công b́nh của Tạo Hóa buộc rằng nếu không lập được công quả tại thế gian
nầy th́ địa vị Thần, Thánh, Tiên, Phật dầu có thương cũng không ban cho được.
"Thầy đă nói cho các con hay trước rằng: nếu các con không tự lập ở cơi thế nầy
là cái đời tạm của các con th́ Thầy cũng không bồng ẵm các con mà đỡ lên cho đặng.
Ấy vậy cái vấn đề tự lập là vấn đề các con phải lo đó"
(TNHT. Q1, 1969 trg. 105)
Về sau Ịức Phạm Hộ Pháp có giảng rơ về vấn đề tự lập nầy là phải lập công, lập
ngôn, lập đức và coi đó như là ư nghĩa của đời sống con người. Mỗi người đều phải
có đủ tam lập ấy mới tṛn thiên chức làm người, khi chết linh hồn sẽ trở về cảnh
thiêng liêng hằng sống. Ấy là gia tài, là sự nghiệp thiêng liêng của mỗi người
phải biết tạo ra mới có được. Bởi v́:
"Người ở thế nầy muốn giàu có phải kiếm phương thế mà làm ra của. Ấy là về phần
xác thịt. C̣n Thần, Thánh, Tiên, Phật muốn cho đắc đạo phải có công quả".
(TNHT. Q1, 1969 trg. 27).
|