Pháp-Chánh-Truyền Chú-Giải.
Bài diễn văn của Hộ-Pháp
Toà Thánh Tây Ninh, November 28, 1938

 

Bài diễn văn của Hộ-Pháp

 
Chư Hiền-Huynh và chư Hiền-Tỷ
Ai là người đă mang mảnh xác thịt ở trong ṿng vơ-trụ nầy, cũng nh́n rằng đă thọ ân của hai Ịấng Tạo-Công.
Ịấng thứ nhứt, là Trời.
Ban cho ta một điểm linh-tâm; chúng ta nhờ nương theo nó mà khôn-ngoan hơn vạn-vật, hầu thay thế cho Trời, mà trau-giồi cơ hữu-h́nh của đời, cho ra tận-thiện tận-mỹ; chung-qui rồi th́ cả sự hay khéo của cá nhân, lại hiệp-cộng vào khối trí-thức tinh-thần của toàn nhơn-loại, đặng lưu lại làm chương-tŕnh học-vấn của hậu-tấn, lập nên phương thế cho kẻ trước dắt người sau, người sau nương kẻ trước; lẽ Trời định vậy.
Chúng ta nhờ t́m mà hay, nhờ học mà hiểu, đào luyện trí-lự; đặng nối chí của người tiền-nhơn. Trước qua, sau tới, nong-nă cho trí-lự tăng-tiến thêm hoài; tưởng khi đến ngày tận-thế, th́ có lẽ nhơn-loại sẽ đạt đặng biết bao sự bí-mật huyền-vi cơ-tạo.
Ấy là cớ chỉ rơ và chứng chắc rằng, quả có Ịầng Chí-Linh đưa tay thúc-giục cả vạn-loại vào đường tấn-hóa trí-thức tinh-thần.
Ịấng thứ nh́, là Cha Mẹ chúng ta.
Ban cho chúng ta mảnh h́nh-hài nầy, nhờ nuôi mới sống, nhờ dạy mới khôn; chịu nơi ṿng hữu định của trí-lự và phận sự làm người; nặng mang mối Ịạo Quân, Sư, Phụ nơi ḿnh, tam-cang, ngũ-thường vai oằn-oại, cái khó-khăn của phận làm người, ai không ghê sợ; ngặt ghê sợ mà vong-phế, lại chẳng trọn đạo làm người. Hại nổi! cái khó đời lại c̣n gây thêm lắm điều tăng-khổ; đời càng khó, phận càng gay, đời càng hay, càng sanh nổi khó; nếu chúng ta không khảo-dươt tận tâm cái vấn đề cơ sanh-hoá chúng ta, mà quyết định lấy một chương-tŕnh, hầu nương theo mà điều-độ cái hành-vi thân-thể, th́ là trách sao cho khỏi hại bởi lạc-lầm, v́ vụng trí.
Cái chương-tŕnh ấy là những cơ-chỉ sanh ra bởi các tư-tưởng của cả Tôn-Giáo đă lập thành nên Ịạo. Chữ Ịạo là đường đặt ra bởi đó, đặng d́u-dắt nhơn-sanh khỏi bước đời gay trở; cốt yếu là lập mục-đích, định chuẩn-thằng cho kẻ trước hiệp người sau, kẻ kim ḥa người cổ, tóm cả trí-lự của nhơn-loại, đặng làm ngọn huệ-quang soi rọi khắp nhơn-gian, mượn cả sự tội t́nh sầu thảm của thế, mà tạo Bát-Nhă thuyền đặng vớt người nơi khổ hải.
Phật, v́ thương đời, mà t́m cơ giải khổ.
Tiên, v́ thương đời, mà bày cơ thoát khổ.
Thánh, v́ thương đời, mà dạy cơ thọ khổ.
Thần, v́ thương đời, mà lập cơ thắng khổ.
Hiền, v́ thương đời, mà đạt cơ tùng khổ.
Chữ khổ là đề mục của khoa-học trường đời, phẩm vị Hiền, Thần, Thánh, Tiên, Phật, là ngôi vị của trang đắc-cử.
Hễ có vay th́ có trả, có thỉ ắt có chung, có gầy tự nhiên có lập (tuote cause a son effet); trong trường hỗn-độn nầy, đă sanh biết bao oan-nghiệt tội-t́nh, làm cho các đẳng linh-hồn, dầu cho c̣n giữ nguyên-linh, biết tự-trọng, tự bảo ḿnh đi nữa, v́ trược nhiễm, cũng khó mong thoát đặng dễ-dàng khỏi cửa luân-hồi chuyển-kiếp.
Ịă tấn, ắt có thối, đă dở phải t́m hay, đă tà th́ t́m chánh, đă dữ ắt t́m lành; (la loi des réparations), nỗi cuộc tranh-đua đă gây biết bao oan-gia; trái-chủ, buộc các Ịấng Thiêng-Liêng, dầu cho đặng cao thăng, biết dưỡng chí, tu-tâm đi nữa, cũng bởi lẩn truất thương sanh, mà phải phế hủy kiếp duyên, chịu đọa-đày nơi trần-tục.
Cái cơ tấn-hóa Thiêng-Liêng vẫn thế, chẳng khác nào như có một quyền-hành mạnh-mẽ buộc các đẳng linh-hồn phải thuận tùng mà lập thành địa-vị, đẳng cấp, cho đến ngang bậc cùng Trời, dầu cho Cổ-Phật cũng khó toan tránh khỏi.
Có hữu-h́nh th́ chắc có vô-vi, công-b́nh tạo đoan đă định, tại thế nầy thể nào, th́ trên cơi hư-linh cũng vậy, chẳng khác nào đă có mặt luật nhiệm-mầu, giục cả nhơn-sanh tự tỉnh, lấy trí-thức mà lánh dữ t́m lành, theo gương chư Hiền, Thần, Thánh, Tiên, Phật, dầu cho Ịức Chí-Tôn, cũng phải chiều theo phép mà tạo thời, cải thế.
Phép của Trời có một, là thương khắp cả chúng-sanh, nên định cho phẩm-vị hữu-h́nh và Thiêng-Liêng có một, nghĩa là phải tương-đắc cùng nhau, đặng định quyết phép công-b́nh lành thăng, dữ đọa.
Máy tạo bởi chữ ḥa mà có, th́ thế-giái càn-khôn cũng phải ḥa mới vĩnh-cửu. Ịịa-cầu nầy cũng phải ḥa mới toàn-hảo, nhơn-loại cũng phải ḥa mới trường-tồn, chẳng khác nào xác-thịt phải ḥa-thuận cùng linh-hồn mới mong đạt Ịạo.
Lấy lớn mà định nhỏ, xem nhỏ mà t́m lớn, thi hài nầy nhờ ḥa-khí mà thành h́nh, th́ linh-hồn cũng phải tùng theo phép âm-dương ḥa-hiệp mới qui hồi cựu bổn; linh-hồn bởi chữ ḥa-khí mới có đến th́ tức nhiên phải nương theo ḥa-khí mới có về.
Tuy pháp bửu của các Tôn-Giáo đă đoạt đặng vẫn nhiều, chớ cơ mầu nhiệm chỉ có chữ ḥa là đủ.
Thân-thể cho mạnh-mẽ tinh-vi, đừng để sa-đà vào lục-dục th́ là thuận cùng trí-lự khôn-ngoan.
Khí lực cho cường-thạnh thanh-bai đừng để đến đổi mê-muội bởi thất-t́nh, th́ trí-lự khôn-ngoan thuận theo linh tâm mà nẩy-nở.
Linh-tâm phải định tĩnh từ ḥa, đừng để đến đổi mờ-ám bởi tội t́nh, th́ thuận với ḷng Trời, hiễn-linh tại thế đặng đoạt phép huyền-vi.
Thân là tinh, lực là khí, trí là thần.
Nói rơ ra th́ tinh là thân-thể; khí là điễn-lực nghĩa là trí-lự; thần là linh-hồn; ba cái báo của ḿnh ngày nào tương-đắc, nghĩa là ḥa hiệp cùng nhau, th́ người mới mong đắc Ịạo.
Cơ Ịạo của Chí-Tôn đến lập buổi hạ-ngươn Tam-Kỳ Phổ-Ịộ nầy duy lấy một chữ ḥa làm tôn-chỉ.
Có ḥa mới có hiệp, có hiệp mới có thương, mà sự thuơng-yêu là ch́a khóa mở cửa Tam-Thập-Lục-Thiên, Cực-Lạc Thế-giới và Bạch-Ngọc-Kinh y như lời Chí-Tôn đă dạy, chỉ nghĩa là phải Từ-Bi Bác-Ái mới đắc đạo vô-vi, phải ḥa-hiệp mới có qui nhứt.
Chí-Tôn đă định khai đạo đặng thị chứng cho các Tôn-Giáo biết nh́n nhau trong đường hành-thiện, trừ tuyệt hại tranh-đấu thù-hiềm, làm cho Thế-Giới đặng ḥa-b́nh thoát cơ tận-diệt.
Thể Ịạo của Chí-Tôn cũng phải nương theo chữ ḥa mới toan thành-lập, Chí-Tôn định thành Hội-Thánh, đặng thay thế h́nh-thể của Người, th́ cũng tùng theo phép Tạo-Hóa cá-nhân mà gây nên ảnh tượng:
Cửu-Trùng-Ịài là thi-hài, ấy là Tinh.
Hiệp-Thiên-Ịài là chơn-thần, ấy là Khí.
Bát-Quái-Ịài là linh-hồn, ấy là Thần.
Nếu cả ba mà không tương-hiệp, th́ khó mong thành Ịạo cho đặng.
Nếu có một quyền-hành nào tại thế nầy mà làm cho thân-thể Chí-Tôn phải chia phui manh-mún ra đặng, th́ là Ịạo ta là giả Ịạo, tất nó phải tiêu-diệt trong một lúc ngắn ngủi chi đây.
C̣n như quả là Chí-Tôn v́ thương-yêu con cái của Người, chính ḿnh đến lập Ịạo đặng giải-thoát cho chúng-sanh, th́ những mươu-chước của tà quyền ngăn cản bước Ịạo của Thầy khó mong nghịch mạng với Chí-Tôn, ắt là không mong bền vững.
Hại thay! cho những kẻ vô-phần toan phân phái chia phe, làm cho xác Chí-Tôn phải tan tành rời-ră.
Khổ thay! cho những kẻ không duyên chối Thánh-Giáo nghịch Chơn-Truyền làm cho chơn-thần của Chí-Tôn phải ô-uế đê-hèn muốn toan bỏ xác.
Ịau-đớn thay cho những người ấy! Thê-thảm thay cho những kẻ ấy! Dám cả gan để tay vào mà tàn hại Chí-Tôn; cái tội-t́nh ấy lớn-lao bao-nả. Coi gương lại Juda bán Ịức Chúa Jésus Christ c̣n nhẹ, v́ Juda ham ba chục ngươn bạc đặng nuôi môn-đệ của Người mà bán Người, c̣n những kẻ nầy đây duy háo danh mà phản Ịạo.
Chí-Tôn đă đến thế, hạ ḿnh đặng làm Thầy dạy-dỗ chúng ta, hằng trông mong giờ nào chúng ta biết ḥa-hiệp nơi ḷng bác-ái từ-tâm của Người, là hiệp làm một cùng Người, mới có đủ quyền hành độ-tận chúng-sanh qui hồi cựu-vị; mà đă sáu năm chầy rồi, thân-thể hởi c̣n rời-ră ngất-ngơ, chơn-thần hởi c̣n dật-dờ mê-muội, th́ thế nào các Ịấng Thiêng-Liêng hiệp một cùng đời cho đặng, hầu mong sửa cải Thiên-Thơ, tụ hội các nguyên-nhân đem vào cửa Ịạo.
V́ năm Ịạo phân chia làm cho nhơn-tâm bất-nhứt, nhân-loại nghịch lẫn nhau, Chí-Tôn đến đặng hiệp lại một nhà, ước cho con cái của Người biết thương-yêu ḥa-thuận.
Bần-Ịạo xin để cho những tay rối-loạn gây thù nghĩ lại coi phải ḿnh là người thương Thầy mến Ịạo hay chăng cho biết.
Khi khai Thánh-Giáo bên Thái-Tây th́ Chí-Tôn đă nói trước rằng: c̣n nhiều chuồng Chiên, Người sẽ đến đem về làm một. Lời tuyên-ngôn ấy nghĩa là c̣n nhiều Ịạo đương nuôi nấng ung-đúc tinh-thần của con cái Chí-Tôn, đặng chờ ngày Người đến hiệp chung lại một, lời ấy ngày nay đă quả.
Các chuồng Chiên Thiêng-Liêng của Chí-Tôn là:
Phật-Ịạo th́ có Bà-La-Môn (Brahmanisme), Thích-Ca Mouni (Cakymuoni), Pythagore Giáo.
Tiên-Ịạo th́ là Lăo-Tử-Giáo, Dương-Châu, Mặc-Ịịch, Vạn-Pháp, Bàn-Môn cho tới Thầy Pháp, Thầy Phù, bóng, chàng, đồng cốt, v.v...
Thánh-Ịạo th́ là Thiên-Chúa-Giáo (Christianisme), Gia-Tô (Catholicisme), Tin-Lành (Protestantisme), Hồi-Hồi (Mahométantisme).
Thần-Ịạo th́ là Trung-Huê Phong-Thần, Hi-Lạp Phong-Thần và Ai-Cập Phong-Thần, (Mythologie Chinoise, Grecque et Égyptienne).
Nhơn-Ịạo th́ là Socrate, Esobe, Platon, vân vân ở Hi-Lạp, Khổng-Phu-Tử (Confuciannisme), Mạnh-Tử (Mentius), Nhị-Tŕnh-Giáo, vân-vân, chung cộng cùng cả Hớn-Phong, Ịường-Thi, Tấn-Lục, tại Trung-Huê từ trước.
Trước khi đến khai Ịạo đặng hội-hiệp các Tôn-Giáo lại làm một, th́ Người đă sai các Ịấng Thiêng-Liêng cao trọng hạ trần mà bày ra các Hội-Giáo Ịạo-Ịức, đặng thức tỉnh trước nhơn sanh như là:
Khảo-cứu Thiên-Ịạo Giáo (Société théosophique).
Khảo-cứu triết-lư Phật-Ịạo (Société des recherches sur la philosophie bouddhique).
Thần-kinh và tâm-lư triết-học (Société Psychique).
Thần-linh học (le spiritisme), vân-vân...
Có nhiều Hội-Giáo đă lập thành có trót trăm năm trước khi mở Ịạo, đặng dạy lần cho vạn-quốc rơ thấu Chánh-Truyền; ngày nay Thầy mới đến lập một cái Cao-Ịài, nghĩa là đền thờ cao hay là đức-tin lớn tại thế nầy (la haute église ou la plus grande foi du monde) làm nên nền Ịạo; lại mượn một sắc dân hèn-hạ nhỏ-nhít của hướng Á-Ịông là Annam ta, đặng cho trọn lời tiên-tri "Ịạo xuất ư Ịông" và cho trúng Thánh-ư chiều lụy hạ ḿnh của Thầy, lập thành Hội-Thánh, làm h́nh-thể Thiêng-Liêng của Thầy, hầu cầm cho đặng dùi trống Lôi-Âm giục giọng truy-hồn, nắm cho chặt chày chuông Bạch-Ngọc đặng trổi hơi định tánh, làm cho cả con cái của Thầy thức-tỉnh, nh́n Thầy mà trở về quê cũ.
Tuy Thầy hạ ḿnh chiều lụy đặng để nên guơng cho Hội-Thánh th́ mặc dầu, song xét ra th́ quả nhiên thấy rơ rằng Thầy tránh khỏi mang thây hài hèn-hạ của kiếp làm người, mà lại c̣n đến thế với một thể-thống vinh-diệu thiêng-liêng, không h́nh mà làm cho chúng ta thấy, không nói mà làm cho chúng ta nghe, giữ trọn quyền-hành Chí-Tôn nơi tay mà điều-đ́nh mối Ịạo.
Cái oai-quyền ấy có ảnh-hưởng cho nền Ịạo biết làm bao. Thầy dùng; phép là lương-tâm, quyền là t́nh-ái, mà làm cho cả nhơn-loại thấy rơ mặt Thầy, hầu nh́n lẫn nhau trong Thánh-Ịức của Thầy, mà cộng-yêu ḥa-ái.
Cộng-Ḥa! Cộng-Ḥa! Ấy là hai lời châu ngọc của Thầy để vào ḷng của mỗi người. Ḿnh biết Cộng-Ḥa mới làm cho cả xă-hội quốc-dân đặng cộng-ḥa, rồi làm gương cho rực-rỡ quang minh mà truyền-bá cả tư-tưởng cao-thượng ấy ra khắp toàn-cầu, cho cả nhơn-loại đặng cộng-ḥa đại-đồng thế-giái.
Ấy là phận-sự tối cao tối trọng của Thầy đă phú-thác cho chúng ta, mà chúng ta không xem trọng-hệ lại v́ công-danh quyền-lợi mà thù-nghịch lẫn nhau, nhục-mạ lẫn nhau, từ Thầy, phản bạn, th́ chúng ta có đáng mặt làm con cái tôi-tớ của Thầy chăng?
Biết bao thế-lực đă thành-lập trong buổi này, chung công hiệp sức nhau mà phá rối Ịạo Thầy: ngoài th́ kẻ nghịch đương trù-hoạch phương-châm mà tàn hại, trong lại bị người phản-phúc, vu-oan làm cho đến đổi nhớp-nhơ danh Ịạo, ṃn-mỏi điêu-tàn. Hỏi nếu Ịạo có bề nào chúng-sanh mới nương nơi đâu đặng rỗi?
Thầy v́ sợ phàm tâm tục tánh lập luật-pháp rất nghiêm đặng đủ quyền-hành buộc cả Hội-Thánh, nghĩa là thân-thể thiêng-liêng, hiệp làm một.
Luật th́ có Tân-Luật. Pháp th́ có Pháp-Chánh-Truyền. Quyền th́ Ṭa-Tam-Giáo.
Ấy là: Cái c̣i, cây gậy, hàng rào thiêng-liêng, đặng lùa cả các chuồng chiên của Thầy hiệp một; mà hại thay, kẻ chăn chẳng biết lóng tiếng c̣i, đoàn chiên không kiêng ghê con gậy, rào thưa-rích thưa-ran để đến đổi bầy sói lũ hùm bắt chiên Thầy phân thây xé thịt; cái hại ấy do tại nơi đâu?
Tại Hội-Thánh cũng chưa nên Hội-Thánh, Chức-Sắc Thiên-Phong có cũng như không, có bóng không h́nh, làm cho thân Thầy không đủ quyền-hành mà xây-chuyển Thiên-Thơ (Plan divin), hầu đối địch quyết thắng tà-mưu nhiễu-hại.
Cả Thánh-Ngôn của Thầy dạy-dỗ chúng ta từ buổi khai Ịạo đến chừ đă hiện thành Tân-Pháp (nouvel vangile) mà ngày nay chúng-sanh c̣n chưa hiểu thấu, v́ phần nhiều người lạm dự vào bậc Thiên-Phong lấy tà-tâm bẻ-bai biếm-nhẻ chớ chẳng chịu truyền-bá lời lành, làm cho kẻ Ịạo-tâm xiêu đường lạc ngỏ.
Nếu cơ Ịạo dường này th́ chúng ta mong chi tận-độ chúng-sanh và lập thành thể Ịạo cho đặng.
Ịạo có thể-pháp làm ngoại-dung, và bí-pháp làm mội-dung, mà thể-pháp tác thành mười điều chẳng đặng ba, c̣n bí-pháp th́ chưa ai hiểu thấu, làm cho Ịạo mất giá trị trước mắt chúng-sanh, đức tin càng ngày càng khuyết-giảm. Ịể thế-lực cho các Tôn-Giáo khác công-kích Chánh-Truyền, mà hại cho người hết ḷng v́ Ịạo phải ngại-ngại lo-lo về điều hư thiệt.
Bởi cớ biết bao Tiên, Phật đă giáng cùng khắp Thái-Tây cho tiên-tri về nền Thánh-Giáo, nói trước rằng: những người bền vững căn tu mới mong giữ vẹn đức-tin nhập vào cửa Ịạo. Cơ khảo Ịạo ngày nay xem quả vậy.
Thưa cùng chư Hiền-Huynh và chư Hiền-Tỷ.
Bần-Ịạo tưởng chúng ta đă nặng mang trách-nhậm nơi ḿnh, mà chúng ta không có đởm tâm liệu ḿnh tự-xử, th́ mới mong minh-đoán cùng ai.
Em nên khai thiệt rằng tại nơi ḷng thành yếu-ớt của chúng ta không dụng cả công-tâm mà điều-đ́nh Chánh-Giáo, lại để nể-nể, v́-v́ làm gương xấu cho kẻ chác tiếng bua danh, gây phe đảng, lập tư riêng làm nên thế-lực. Ngày nay đă có tiếng độc-lập, tự quyền cũng do bởi đó.
Trong ḿnh chúng ta có hai người, một là ta, hai là Chức-Sắc Thiên-Phong, nghĩa là tôi tớ của Thầy.
Với chúng ta, dầu cho tan xương nát thịt với một kiếp sống thừa nầy, không chi rằng hại, duy hại là hại cho phận-sự Thiêng-Liêng, nếu chúng ta không biết cao trọng mà giữ tṛn trách-nhậm, đặng bảo-thủ cái cơ-nghiệp chung của cả nhơn-sanh là Ịạo ngày nay đây, th́ cái tội t́nh trước mặt Thầy tính coi bao lớn!
Vậy th́ chúng ta nên chung công hiệp sức cùng nhau, kể từ đây nhứt định chẳng cho ai phạm quyền ḿnh, v́ quyền ḿnh, là quyền Thầy, dầu cho c̣n một mặt Tín-Ịồ th́ Hội-Thánh cũng giữ quyền Hội-Thánh.
Xúm xít nhau mạnh yếu tùy phương, bảo-thủ cây cờ Ịạo của Thầy là Ṭa-Thánh, lại gắng tạo thành sừng-sựng tại miền Cực-Ịông nơi Nam-Việt nầy một cái Cao-Ịài, đặng làm ngọn đèn soi sáng đến cảnh Cộng-Ḥa của toàn thế-giới.
 

Ấn bản năm Nhâm-Tư (1972). Nhà in Trung-tâm Giáo-hoá thiếu-nhi Thủ-Ịức.