Thiếp chào chư Hiền đồ.
Thiếp lấy làm hân hạnh đặng hội hiệp cùng chư Hiền đồ Nữ phái. Thiếp xin để lời
căn dặn rán lấy ḷng thành hiệp cùng Thiếp, sửa cơ đời cho khỏi phụ ḷng Chí Tôn
sở định.
Ôi ! Biết bao phen Thiếp khẩn cầu khóc lóc giữa Ngọc Hư Cung xin lập thành Nữ
phái. Chí Tôn buộc sửa cải Thiên thơ, chư Hiền đồ cũng nhớ lời Chí Tôn khi lập
Pháp Chánh Truyền Nữ phái, Chí Tôn than rằng, muốn bỏ đi cho đáng, nhưng ḷng Từ
Phụ cũng chẳng đành. Thiếp cậy Quan Âm thay quyền Chưởng quản, nào dè lời từ bi
không phương kềm thúc tánh phàm của chư Hiền đồ.
Thiếp chẳng phiền là v́ chán hiểu tâm t́nh mọi bề yếu ớt và chỉ trông mong ngày
dài chế cải, nào dè đă 4 năm chầy, phàm tâm chư Hiền đồ vẫn y như trước, làm cho
Quan Âm buồn ḷng cáo thối.
Ôi ! Một Ịấng Trọn lành ấy c̣n cam tâm bỏ lẫy, Thiếp mới cậy mượn tay ai ? Thà
Thiếp đến chính ḿnh dạy dỗ lấy con, dầu rủi may, cho đành dạ. Thiếp dặn Cửu Nương
và Thanh Tâm Tài Nữ thay phiên nhau đem trí thức tinh thần thiêng liêng mà chế
vào ḷng các con, họa may giảm đặng lần lần tục tánh. Thiếp cần dạy dỗ th́ Thiếp
chỉ cầu chư Hiền đồ cũng rán nghe Thiếp, tùy ḷng chẳng ép nài ai làm quá trí,
mượn ng̣i cơ bút đề áng văn chương, tỏ tấm t́nh thương, chư Hiền đồ để dạ.
Từ đây, Thiếp dùng hiệu Qui Thiện mà cho pháp hiệu Trường đạo Diêu Tŕ.
Thiếp lại dặn hăy lựa chọn kẻ nào đặng từ bi, bác ái, đạo đức, khiêm cung, mới
đặng nhập.
Hương Hiếu, con khá nhớ nghe!
Thiếp xin từ giă và cảm tạ chư Hiền đồ Nam phái.
Hiền đồ rán lập công quả thêm cao có ngày vào chánh vị nghe. |
THI :
Từ Hỗn độn Chí Tôn hạ chỉ,
Cho Thiếp quyền quản Khí Hư Vô,
Lấy Âm quang tạo phách tăng đồ,
Muôn vật cả lo cho sanh hóa.
Nuôi nấng lấy xác thân ḥa hỏa,
Thuận Âm Dương căn quả hữu vi,
Chưa ai vào đến cơi trần nầy,
Chẳng thọ lấy Chơn Thần tay Thiếp.
Sanh dưỡng đă biết bao căn kiếp,
Rồi dắt d́u cho hiệp với CHA.
Ḱa mớm cơm vú sữa cũng là,
Sanh một kiếp người ta đáng mấy !
Dầu hài cốt trăm năm cũng vậy,
Khối t́nh thương chẳng lấy chi nhiều.
Huống tạo Thiên đùm bọc chắt chiu,
Sanh một đứa liều ngàn thế kỷ.
Chịu mất trẻ cũng v́ Tà mị,
Cướp con thương bỏ vị quên ngôi,
Ôi ! Thương nhiều phen phải chịu ngậm ngùi,
Thấy thân trẻ nổi trôi biển khổ.
Trân trọng lấy h́nh hài dơ ố,
C̣n thiêng liêng vô số tiếc thương,
Hằng trông mong con đặng phi thường,
Ịem vào đặng con đường Hằng Sống.
Kể từ trước Thiếp là h́nh bóng,
Biết thương con chẳng mộng con thương,
Ịạo d́u Ịời bởi Thiếp lo lường,
Trên mới thuận khoáng trương phổ tế.
Kể từ trước Ịạo c̣n bị bế,
MẸ thương con chẳng thế dắt d́u,
Nay cơi trần nghiệt chướng giảm tiêu,
Ngọc Hư định đă nhiều phép cứu.
Thiếp từ đặng Phái Vàng chí bửu,
Lịnh Chí Tôn khai mối Tam Kỳ,
Hằng ngày lo cho đám Nữ nhi,
Chẳng đủ trí sánh b́ Nam tử.
Ơn nhờ có con là Long Nữ,
Ịến thay thân Thiên sứ Từ Hàng,
Ịùm bọc em, con rán bước một đàng,
Ịặng cho MẸ dễ dàng cứu rỗi.
Ḱa Cực Lạc Niết Bàn đem đổi,
Lấy thân phàm làm mối giải oan,
MẸ trông con về cảnh an nhàn,
Ở trần thế muôn ngàn sầu thảm.
Cơi Thiên vị cho con c̣n dám,
Huống dạy khuyên mô phạm căn tu,
Chỉnh tiếc con chẳng rơ hiền ngu,
Ịặng tự định công phu trọn phận.
Con th́ đứa đường đời lẩn bẩn,
Con th́ hay vay trở cơ mầu,
Mối huyền vi nào rơ cao sâu,
Cứ đeo đẳng mạch sầu nguồn thảm.
Con ví biết ḿnh cao bực phẩm,
Th́ phải toan cho dám phế đời,
Các em con chỉ để con ngươi,
Coi con bước mấy dời nối gót.
Lời cần yếu MẸ than cho trót,
Muốn dạy em, con khá xót xa chừng,
Phải hằng ngày ở dựa bên lưng,
Nhắc từ chuyện, khuyên răn từ việc.
Cửu Nương vốn nhọc nhằn chẳng tiếc,
Chỉ trách con chưa biết nhập trường,
Phải hiểu rằng ḷng MẸ hằng thương...
THĂNG |