Đại Đạo Tam Kỳ Phổ Độ Toà Thánh Tây Ninh |
PHÁP CHÁNH TRUYỀN Chú Giải |
Bát-Quái-Đài - Hiệp-Thiên-Đài - Cửu-Trùng-Đài |
Hộ-Pháp Chưởng-Quản Hiệp-Thiên-Đài |
|
Cây và trái nho - h́nh thể Nước nho - chơn thần Rượu nho - linh hồn |
Tinh-Khí-Thần Hiệp Nhứt Hội Thánh Giữ Bản Quyền |
Lời Tựa |
Nghĩ v́ cơ Huyền-Vi Mầu-nhiệm của Đạo có Thiên-Điều cũng như cơ Đời có Luật-Pháp chơn-truyền để chế ngự những dục-vọng bất chánh mà ở cơi nào và đời nào cũng có, nếu không có ǵ chế-ngự th́ sự điều-ḥa tốt đẹp của cơ Tạo-hóa sắp đặt có thể mất đi mà chớ, nên khi mở Đại-Đạo Tam-Kỳ Phổ-Độ đức Chí-Tôn đă lập ngay một PHÁP-CHÁNH-TRUYỀN và Tân-Luật để điều-hành guồng máy hành-chánh-Đạo hầu bảo-thủ chơn-truyền và công-b́nh Thiên-Đạo, kèm theo luật-pháp c̣n có THÁNH-NGÔN và GIÁO-ĐIỀU dạy bảo .
Muốn lập một nền Đạo lớn-lao như Đại-Đạo Tam-Kỳ Phổ-Độ có khả năng truyền-giáo đến thất-ức niên mà không lập Pháp th́ làm sao điều-độ được một số giáo-đồ quá đông gồm toàn thể nhân-loại. Bởi thế nên quyển Pháp-Chánh-Truyền nầy cần được tục bản măi măi kỳ này hết tới kỳ khác ; để lấy đó làm căn-bản cho tất cả Giáo-đồ noi theo mà hành-đạo hoặc giữ-ǵn cho trọn tư cách người Đạo đến cùng không vi-phạm luật Đạo và không sai đường lạc lối .
Mặc dù không luật-pháp nào được gọi là hoàn bị cả . Nhưng Luật-Pháp nào cũng đều phải ấn-định ít nhứt những đại-cương và nguyên-tắc. Chẳng hạng như Luật công-b́nh giữa người với người th́ phải có nguyên-tắc bất-di bất-dịch là : Kỷ sở bất dục vật thi ư nhơn. ( Cái ǵ mà ḿnh không muốn, th́ đừng làm cho người ) Ví dụ : Nếu ḿnh muốn được tự-do th́ đừng làm mất tự-do của người khác . Tuy nghe rất đơn-giản nhưng không c̣n cách giải-thích nào đúng hơn nữa. Luật-Pháp rất cần-ích cho sự điều-ḥa trật-tự trong xă-hội. Nó lại c̣n cần-ích hơn nữa cho Đạo v́ nếu thiếu Luật-Pháp th́ khó tránh sự hỗn-loạn. mà nếu trong Đạo có sự hỗn-loạn, th́ c̣n ǵ là đạo lư.
Đức Chí-Tôn lập Pháp-Chánh cho Đạo tức là lập chủ quyền cho Đạo đó vậy. Nếu ai có tinh-thần xây-dựng nền Đạo th́ tất nhiên phải tôn trọng chủ quyền đó . Cũng nhờ chủ quyền đó mà Hội-Thánh là h́nh-thể Đức Chí-Tôn tại thế mới có đủ quyền hành để Thiên-hành-hóa . Tuy-nhiên quyền Đạo có khác hơn quyền đời là v́ nó do sự thương-yêu mà có chớ không phải dùng áp-lực để chế ngự người ta .
Luật pháp đă do Thiên-Lư và công-lư mà lập ra, th́ tự nhiên phải tuyệt-đối công-b́nh không c̣n sự chênh-lệch nào đối với toàn thể bổn Đạo. V́ trong Đạo từ trên tới dưới, từ nhỏ tới lớn đều có qui-luật định phân, lớn không giành quyền nhỏ, nhỏ không lấn quyền lớn, Nếu cứ chiếu luật thi-hành th́ toàn Đạo được điều-ḥa êm-ái và guồng máy Hành-Chánh Đạo cứ tiến hành theo luật định Thiên-nhiên không c̣n ǵ trở ngại .
Hội-Thánh lấy làm hoan-hỉ cho tái bản quyển PHÁP-CHÁNH-TRUYỀN hầu phổ biến trong toàn Đạo để cho tất cả được thụ hưởng PHÁP-LƯ CÔNG- B̀NH THIÊN-ĐA O, mà mong rằng từ đây không ai c̣n viện lẽ không hiểu luật Đạo mà vi phạm nữa . |
Hội-Thánh cẩn từ |
Cửu-Trùng-Đài |
I.- Quyền-Hành Giáo-Tông |
PHÁP-CHÁNH-TRUYỀN .- Giáo-Tông là anh cả các con . |
Chú Giải .- Giáo-Tông thay mặt cho Thầy, đặng bảo-tồn chơn-Đạo của Thầy tại thế, th́
anh cả nhơn-sanh đặng d́u-dắt các con cái của Thầy, dầu lớn tuổi hay là nhỏ tuổi, quyền Thiêng-liêng đă định vậy .
Tuy trong Hội-Thánh có chia ra hai phần hữu-h́nh là : " Cửu-Trùng-Đài" và " Hiệp-Thiên-Đài " mà nơi Hiệp-Thiên-Đài, dầu cho Hộ-Pháp cũng phải là em của Giáo-Tông, song Hộ-Pháp phải nhỏ về phần hữu-h́nh đă nói trên đây, chớ phần Thiêng-Liêng th́ đồng vị .
P.C.T .- Có quyền thay mặt cho Thầy mà d́u-dắt các con trong đường Đạo và đường đời .
C.G .- Giáo-Tông đặng đồng quyền cùng Thầy mà dạy-dỗ cả chư Môn-Đệ của Thầy trong đường Đạo-Đức, d́u bước từ người, chăm nom săn- sóc cho khỏi phạm Thiên-Điều, th́ là buộc tuân y Tân-Luật. Ấy vậy dầu cho phẩm vị nào phạm tội ; th́ Giáo-Tông cũng chẳng v́ t́nh riêng gọi là tha-thứ khoan dung. Để ḷng che-chở, làm cho kẻ phạm phài mất Thiên-Vị, lại gây điều đố-kỵ của nhơn-sanh, làm cho nhẹ giá-trị của nền Chánh-Giáo. Những sự đau-thảm khó-khăn của Tín-Đồ tức là chúng-sanh, những sự khổ-hạnh của Hội-Thánh, nghĩa là hàng Chức-Sắc Thiên-Phong, th́ Giáo-Tông phải liệu phương che-chở an-ủi làm cho đời khổ-năo hóa ra đời hạnh-phúc ; người nắm trọn quyền thể Thiên hành-hóa, ấy là phận-sự tối cao tối trọng của Đức Giáo-Tông đó .
P.C.T .- Nó có quyền về phần xác chớ không có quyền về phần hồn .
C.G .- Hễ nói về phần xác là nói phần hữu-h́nh, mà nói về phần hữu-h́nh của chúng-sanh tức là nói về phần Đời. C̣n như nói về phần hồn tức là phần Thiêng-Liêng ấy là phần Đạo .
Trên đây Thầy đă nói rằng : Có quyền d́u-dắt trong đường Đạo và đường Đời, th́ Thầy đă chỉ rơ rằng, có quyền d́u-dắt cả các con cái của Thầy trên con đường Đạo-Đức của chính ḿnh Thầy khai tạo và trên con đường Đời cơ Đạo gầy nên ; chớ chẳng phải nói trọn quyền về phần Đạo và phần Đời, nghĩa lư phân biệt nhau duy có chữ Đường và chữ Phần, xin rán hiểu đừng lầm hai chữ ấy .
Đây là lời Thánh-giáo của Thầy đă dạy Hộ-Pháp khi người hỏi Thầy về quyền của Giáo-Tông
- Hộ-Pháp hỏi : " Thưa Thầy theo như luật-lệ Thánh-Giáo Gia-Tô Thầy truyền tại thế, th́ Thầy cho Giáo-Tông trọn quyền về phần hồn và phần xác ; Người nhờ nương quyền hành cao trọng đó, Đạo Thánh mới có thế lực hữu-h́nh như vậy. Đến ngày nay, Thầy giảm quyền Giáo-Tông của mấy con về phần hồn đi, th́ con sợ e cho người không đủ quyền lực mà độ-rỗi chúng-sanh chăng ?
- Thầy đáp : " cười ! Ấy là một điều lầm-lạc của Thầy, v́ nặng mang phàm thể mà ra. Thầy cho một người phàm đồng quyền cùng Thầy về phần hồn th́ nó lên ngai Thầy mà ngồi, lại nắm quyền-hành CHÍ-TÔN ấy, đặng buộc nhơn-sanh phải chịu ḷn cúi trong ṿng tôi-tớ của xác thịt hơn nữa. Cái quyền hành quí hóa ấy, Thầy tưởng v́ thương mà cho các con, nào dè nó là một cây gươm hai lưỡi để giục loạn cho các con .
Nay Thầy đến chẳng phải lấy nó lại, mà Thầy chỉ đến làm cho tiêu-diệt cái hại của nó ; nếu muốn trừ cái hại ấy th́ chẳng chi hay hơn là chia đôi nó ra, không cho một người nhứt thống .
Kẻ nào đă nắm trọn phần hữu-h́nh và phần Thiêng-Liêng, th́ là độc chiếm quyền chánh-trị và luật-lệ, mà hễ độc chiếm quyền chánh-trị và luật-lệ vào tay, th́ nhơn-sanh chẳng phương nào thoát khỏi ṿng áp-chế.
Như Thầy để cho Giáo-Tông trọn quyền về phần xác và phần hồn ( nghĩa là Đạo và Đời ) th́ " Hiệp-Thiên-Đài " lập ra chẳng là vô-ích lắm sao con ? " Cửu-Trùng-Đài " là Đời " Hiệp-Thiên-Đài " là Đạo, Đạo không Đời không sức, Đời không Đạo không quyền: sức quyền tương đắc mới mong tạo thời cải thế, ấy là phương hay cho các con liên-hiệp cùng nhau, chăm-nom săn-sóc lẫn nhau, mà giữ vẹn Thánh-Giáo của Thầy cho khỏi trở nên phàm-giáo ".
P.C.T.- Nó đặng phép thông-công cùng Tam-Thập Lục-Thiên, Tam-Thiên Thế-Giái, Lục-Thập-Thất-Địa-Cầu và Thập-Điện-Diêm-Cung, đặng cầu rỗi cho các con .
C.G.- Thầy đă nói, đặng cầu rỗi cho các con th́ Thầy đă chỉ rơ rằng , Giáo-Tông có phần cầu rỗi mà thôi, chớ phần siêu rỗi là về quyền của Bát-Quái-Đài chưởng-quản .
Đức Giáo-Tông làm thế nào mà thông-công cùng Tam-Thập Lục-Thiên, Tam-Thiên-thế-Giái, Lục-Thập-Thất-Địa Cầu và Thập-Điện- Diêm-Cung mà cầu rỗi cho các Tín-Đồ ?
Người phải đến Hiệp-Thiên-Đài cầu huyền-diệu cơ Bút mới đặng. Xin trích lục ra đây, đoạn Pháp-Chánh truyền Hiệp-Thiên-Đài nói về việc ấy : Lại nữa Hiệp-Thiên-Đài là nơi của Giáo-Tông thông-công cùng Tam-Thập Lục-Thiên, Tam-Thiên Thế-Giái, Lục-Thập Thất-Địa-Cầu, Thập-Điện-Diêm-Cung mà cầu siêu cho cả nhơn-loại .
Ấy vậy về phần Thiêng-Liêng là phần Đạo, th́ Ngài chẳng có quyền hành chi hết, dầu cho dâng sớ cầu điều chi cùng Bát-Quái-Đài, th́ cũng phải do nơi Hiệp-Thiên-Đài cả .
Hiệp-Thiên-Đài là trung-gian để liên hiệp Giáo-Tông cùng chư Thần, Thánh, Tiên, Phật .
I.- Quyền-Hành Chưởng-Pháp
P.C.T .- Chưởng-Pháp của ba phái là : Đạo, Nho, Thích .
C.G .- Nghĩa là : mỗi phái là một vị, mà ba Đạo vẫn khác nhau, nội-dung, ngoại-dung, đều khác hẳn luật-lệ vốn không đồng, chỉ nhờ Tân-Luật làm cơ qui nhứt, cho nên Thầy mới nói .
P.C.T .- " Pháp-luật Tam-Giáo tuy phân biệt nhau, song trước mặt Thầy vẫn coi như một " .
C.G .- V́ coi như một, nên Thầy mới đến cho nhơn-loại lập Tân-Luật , thế nào cho phù hạp với nhơn-trí, hiệp tánh với nhơn-tâm, chung chịu một Đạo-luật, có phương hành Đạo, chẳng nghịch với Thiên- Điều, đặng lập vị ḿnh dễ dàng, mới toàn câu phổ-độ .
Buổi trước th́ Thiên-Điều buộc nhơn-loại phải nâng cao phẩm hạnh ḿnh cho bằng chư Thần, Thánh, Tiên, Phật đặng đoạt đức-tánh mà lập vị ḿnh, c̣n nay th́ các Đấng ấy lại hạ ḿnh, đến cùng nhơn-loại đặng d́u cả chơn-hồn lên tột phẩm-vị Thiêng-Liêng, đến ngang bực cùng Thầy. Buổi buộc th́ khó, buổi mở th́ dễ, ấy là lẽ tự-nhiên ; huống chi nhơn trí ngày nay đă qua khỏi ngươn " Tấn-Hóa " (1) ((1) Thượng-Ngươn là Ngươn của Tạo-Hóa ; ấy là Ngươn Thánh-Đức tức là Ngươn vô tội ( Cycle de création c'est-a-dire cycle de l'innocence ) Trung Ngươn là Ngươn Tấn-Hóa ; ấy là Ngươn tranh-đấu tức là Ngươn tự-diệt ( cycle de progrès ou cycle de lutte et de destruction ) Hạ-Ngươn là Ngươn Bảo-Tồn ; ấy là Ngươn Tái-Tạo, tức là Ngươn qui-cổ ( cycle de conservation ou cycle de reproduction et de rénovation ))th́ đă tăng tiến lên địa-vị tối cao ; chủ-nghĩa cựu-luật của các Tôn-Giáo không đủ sức kềm chế đức-tin, mà hễ nhơn-loại đă mất đức-tin về đạo-đức rồi, th́ cơ tự-diệt vốn c̣n, mà cơ tự-diệt c̣n th́ nhơn-loại khó tránh khỏi cái nạn giết lẫn nhau cho đặng. Đời phải tùy Đạo mới c̣n, mà Đạo cũng phải tùy Đời mới vững, biết đâu Tân-Luật ngày nay Thầy đă đến dạy chúng ta lập thành ; trong thời-gian tới nữa đây, nó sẽ phải thay đổi cho phù hạp với nhơn-trí Đạo, Đời tương đắc. Mà d́u dắt cả nhơn-sanh đời-đời kiếp-kiếp .
Thí dụ : Như có kẻ hỏi :" Sao Thầy không dùng Cựu-Luật trong Tam-Giáo đă có sẵn rồi, lại lập chi Tân-Luật nữa, mà buộc nhơn-sanh phải yểm-Cựu, nghinh-Tân vậy ?".
Ta lại đáp : " Chính Thầy đă giáng-cơ nói : Ngọc-Hư-Cung bác luật, Lôi-Âm-Tự phá cổ ; ấy vậy cựu-luật th́ Ngọc-Hư-Cung đă biếm-bác, c̣n Cổ-Pháp th́ Lôi-Âm-Tự đă phá tiêu, vậy th́ ngày nay Cựu-Luật và Cổ-Pháp chẳng c̣n ư-vị chi hết. Những bực tu-hành mà tưởng lầm phải tùng Cựu-Luật hay là Cổ-Pháp th́ trái hẵn với Thiên- Điều của Đ.Đ.T.K.P.Đ. Thể thiên hành-chánh .
Bởi cớ ấy nên CHÍ-TÔN đă cấm ngũ chi phái Ngọc, dùng Cổ- Luật mà mê-hoặc nhơn-sanh nữa .
Hễ tùng Cựu-Luật tức phải tùng Thiên-Điều, mà hễ tùng Thiên-Điều th́ khó lập-vị cho ḿnh đặng "
Xin xem tiếp đây, th́ thấy rơ Thầy đă quyết-định điều ấy .
P.C.T .- Vậy th́ một thành ba, mà ba cũng như một .
C.G .- Ấy vậy Tân-Luật đă gồm trọn Tam-Giáo, tức là một thành ba, mà ba Cựu-Luật của Tam-Giáo hiệp nhau th́ cũng như một, nghĩa là : " Tân-Luật ".
P.C.T .- Chúng nó có quyền xem-xét luật-lệ trước buổi thi hành. hoặc là nơi Giáo-Tông truyền xuống, hay là nơi Đầu-Sư dâng lên .
C.G .- Nơi Cửu-Trùng-Đài, có Đức Giáo-Tông là người thay mặt cho các Đấng Thiêng-Liêng đặng hành hóa, Giáo-Tông có quyền lập luật, ấy là quyền cao trọng của các đấng Thiêng-Liêng cùng CHÍ-TÔN ban cho nắm giữ, và Đầu-Sư là người thay mặt cho cả nhơn-sanh , ấy là quyền cao trọng của nhơn-sanh ban cho, hai đàng phải tương-đắc mới bền-vững cơ " Tạo-Thế " Trời người hiệp một .
Thường thấy Thiên-Mạng hằng quá sức phàm-thế c̣n phàm thế th́ nghịch hẳn Thiên-Mạng ; biết đâu một ngày kia Giáo-Tông không lập ra luật-lệ quá sức người phàm làm đặng và Đầu-Sư lại không xin một luật-lệ quá phép Thiên-Điều, th́ hai đàng ắt phải nghịch lẫn nhau ; nếu không có Chưởng-Pháp đứng trung gian thế quyền Hiệp-Thiên-Đài nơi Cửu-Trùng-Đài mà điều độ cho êm-đềm ḥa-nhă, th́ nền Đạo phải chinh nghiêng sanh ra rối loạn, thượng hạ khắc nhau, phải mất trật tự mà gây nên đảng phái .
Ấy vậy Chưởng-Pháp có quyền xem-xét luật-lệ trước buổi thi hành. Luật-lệ nào không có ba ấn Chưởng-Pháp thị nhận và Hiệp-Thiên- Đài phê-chuẩn th́ cả chư Tín-Đồ của Thầy không tuân mạng. Hay ! (Ấy là lời khen của Đức Lư-Giáo-Tông .)
P.C.T.- Như hai đàng không thuận th́ chúng nó phải dâng lên cho Hộ-Pháp đến Hiệp-Thiên-Đài cầu Thầy giáng xuống mà sửa lại, hay là tùy ư mà lập luật lại .
C.G.- Một Đạo-Luật nào của Giáo-Tông truyền xuống mà nghịch với sự sanh-hoạt của nhơn-sanh, Đầu-Sư đă định quyết không thể thi hành đặng, th́ chính ḿnh Đầu-Sư phải đệ lên cho Chưởng-Pháp mà cầu người sửa cải. C̣n như Giáo-Tông tiếp đặng một Đạo-Luật nào của Đầu-Sư dâng lên mà phạm phép Thiên-Điều th́ chính ḿnh Giáo-Tông cũng phải truyền xuống cho Chưởng-Pháp xét-nét, hai bên không đặng ỷ quyền bỏ luật, làm cho thất thể đôi đàng ; phải-phải phân-phân, để cho Chưởng-Pháp định liệu. Như quyết-định mà hai đàng không thuận, th́ người phải dâng lên cho Hộ-Pháp đến Hiệp-Thiên-Đài cầu Thấy sửa lại, hay là Hộ-Pháp luận ư đôi bên mà lập lại .
P.C.T.- Vậy chúng nó có quyền xem-xét kinh điển trước lúc phổ-thông, như thảng có kinh-luật làm cho hại phong-hóa th́ chúng nó phải trừ bỏ, chẳng cho xuất-bản .
C.G.- Nói rằng có quyền xem-xét kinh-điển trước lúc phổ- thông, th́ tức phải kiểm-duyệt các kinh-điển ấy trước khi xuất-bản ; ấy vậy, tuy kiểm-duyệt th́ tự quyền Chưởng-Pháp định-đoạt, bất câu kinh sách nào mà làm cho hại phong-hóa cùng là sái Đạo-Luật th́ Ngài có quyền trừ bỏ, không cho xuất-bản, song trước khi thị-nhận cho xuất-bản hay là không cho, th́ buộc Chưởng-Pháp phải đệ lên Hiệp- Thiên-Đài cầu xin phê-chuẩn mới đặng. Chẳng phải nói các kinh-điển của người trong đạo làm ra mà thôi, dầu cho người Ngoại-Giáo làm ra đi nữa, nếu có thương-phong bại-tục, th́ buộc Hội-Thánh phải vùa giúp Chưởng-Pháp mà lo trừ-diệt cho đặng : bởi vậy cho nên Thầy có nói câu nầy .
P.C.T .- " Buộc cả Tín-Đồ phải vùa sức mà hành-sự trước mặt luật Đời "
C.G.- Dầu cho luật-lệ Đời mà làm cho thống-khổ nhơn-sanh th́ Chưởng-Pháp cũng liệu phương nài xin chế-giảm. Cái quyền-lực ấy phải nhờ nương Đạo-quyền mới đủ mạnh, nghĩa là Đạo mạnh th́ quyền người mới mạnh, mà Đạo mạnh th́ mới mong tế-độ nhơn-sanh khỏi đường Đời thảm-khổ ; v́ vậy mà Thầy lại buộc phải nói thêm câu sau này nữa :
P.C.T .- " Thầy khuyên các con phải xúm nhau vùa giúp chúng nó "
P.C.T .- Mỗi Chưởng-Pháp phải có ấn riêng .
C.G .- Thái-Chưởng-Pháp th́ B́nh Bát-Vu , Thượng-Chưởng-Pháp th́ cây Phất-Chủ , Ngọc-Chưởng-Pháp th́ bộ Xuân-Thu .
Hiệp một gọi là Cổ-Pháp, Ba cái Cổ-Pháp ấy vốn của Hộ-Pháp hằng kỉnh trọng. Nơi măo Tiểu-phục của người phải có ba Cổ-Pháp ấy .C̣n nơi măo Đại-phục của Đức Giáo-Tông th́ lại có ba Cổ-Pháp khác nữa, nghĩa là :
1 - Long-Tu-Phiến . 2 - Thư-Hùng-Kiếm . 3 - Phất-Chủ . Ấy là Cổ-Pháp của Thượng-Phẩm cùng Thượng-Sanh .
P.C.T .- Ba ấn phải có trên mỗi luật mới đặng thi hành .
C.G .- Bất câu luật-lệ hay là kinh-điển nào, dầu đă đặng hai vị Chưởng-Pháp phê-chuẩn rồi mà thiếu một, th́ cũng không đặng phép ban hành ; nghĩa là : trên Giáo-Tông không đặng phép thị-nhận ; dưới Đầu-Sư không đặng phép thi-hành .
Cửu-Trùng-Đài vẫn là Chánh-Trị, mà Chưởng-Pháp lại thuộc về luật-lệ, vậy th́ Chưởng-Pháp là người thay mặt Hiệp-Thiên-Đài nơi Cửu- Trùng-Đài. Ấy là cơ Đạo cổ-kim hi-hữu
III .- Quyền-Hành Đầu-Sư
P.C.T .- Đầu-Sư có quyền cai-tri phần Đạo và phần Đời của chư Môn-Đệ " CHÍ-TÔN " .
C.G .- Đây Thầy dùng chữ " phần Đạo " và " phần Đời " đặng định quyền hành của Đầu-Sư, th́ là Đầu-Sư có trọn quyền về phần Chánh- Trị của Cửu-Trùng-Đài và phần luật-lệ của Hiệp-Thiên-Đài. Vậy th́ người đặng quyền thay mặt cho Giáo-Tông và Hộ-Pháp trước mặt nhơn-sanh. Hễ thay quyền cho Giáo-Tông và Hộ-Pháp, tức là người của Cửu-Trùng-Đài và Hiệp-Thiên-Đài ; bởi vậy buộc Đầu-Sư phải tùng quyền cả hai mà hành-chánh, chẳng đặng phép tự ư riêng ḿnh mà thi-thố điều chi không có lịnh của Giáo-Tông và Hộ-Pháp truyền dạy .
P.C.T .- Nó đặng quyền lập luật, song phải dâng lên cho Giáo-Tông phê-chuẩn .
C.G .- Đầu-Sư đặng quyền lập luật cho phù-hạp cùng sự chánh- trị của nền Đạo, thế nào cho thuận với nhơn-t́nh và không nghịch cùng Thánh-ư ; mà phàm như hễ thuận nhơn-t́nh th́ hằng nghịch với Thánh-ư luôn luôn, nên chi buộc Đầu-Sư trước phải dâng lên cho Giáo-Tông phê- chuẩn, v́ Giáo-Tông là người thay quyền cho Thầy, đặng điều-đ́nh chẳng cho nhơn-sanh trái Thánh-ư .
P.C.T .- Luật-lệ ấy lại phải xem-xét một cách nghiêm-nhặt, coi phải hữu ích cho nhơn-sanh chăng ?
C.G .- Câu này đă chỉ rơ rằng : phàm như Đầu-Sư có lập luật- lệ chi, th́ luật-lệ ấy buộc phải cần-ích cho nhơn-sanh mới đặng nên chi Thầy có dặn : " Cửu-Trùng-Đài và Hiệp-Thiên-Đài phải xem-xét cho nghiêm- nhặt, điều chi không thật hữu-ích cho nhơn-sanh th́ Đầu-Sư không nên lập luật hay là phá luật "
P.C.T.- Giáo-Tông buộc phải giao cho Chưởng-Pháp xem-xét trước khi phê-chuẩn .
C.G.- Dầu cho luật-lệ ấy đă thuận ư Giáo-Tông đi nữa, th́ Giáo-Tông cũng không quyền phê-chuẩn tức th́, nhưng buộc phải giao lại cho Chưởng-Pháp xét nét trước đă .
Trên đă có định quyền cho Chưởng-Pháp rằng : Các luật-lệ chẳng đủ ba vị phê-chuẩn th́ luật-lệ ấy không đặng phép ban hành .
Vậy th́ Đầu-Sư và Giáo-Tông chẳng đặng thuận t́nh với nhau mà trái nghịch cùng Pháp-Chánh-Truyền, hễ đôi bên chẳng do nơi Chưởng- Pháp xét-nét luật-lệ th́ là phạm-pháp : mà hễ phạm-pháp th́ dầu cho bực nào cũng khó tránh qua khỏi luật Ṭa-Tam-Giáo .
Buộc Đầu-Sư phải tùng mạng-lịnh của Giáo-Tông truyền xuống mới đặng phép ban hành, nên Thầy nói :
P.C.T .- " Chúng nó phải tuân mạng-lịnh Giáo-Tông, làm y như luật-lệ Giáo-Tông truyền dạy"
C.G .- Đầu-Sư chỉ có tuân mạng-lịnh của Giáo-Tông mà thôi, dầu cho người, là người thay mặt cho Hiệp-Thiên-Đài về phần luật-lệ đi nữa, th́ luật-lệ ấy trước đă xét-nét bởi Chưởng-pháp và phê-chuẩn bởi Hiệp-Thiên-Đài rồi, tức là luật lịnh của Hiệp-Thiên-Đài sẵn định vào đó .
P.C.T .- Như thảng luật-lệ nào nghịch với sự sinh-hoạt của nhơn-sanh, th́ chúng nó đặng cầu xin hủy bỏ .
C.G .- Chẳng nói là Tân-luật ngày nay mà thôi, nếu sau Tân- Luật nầy mà trở nên Cựu-Luật đi nữa, nếu nghịch với sự sanh-hoạt của nhơn-sanh th́ Đầu-Sư cũng đặng phép nài xin hủy-bỏ . P.C.T .- Thầy khuyên các con phải thương-yêu nó, giúp đỡ nó.
C.G .- Thầy nhủ lời khuyên cả Hội-Thánh đôi bên để mắt vào trách-nhậm nặng-nề của Đầu-Sư mà thương-yêu và giúp đỡ người cho tṛn phận sự .
P.C.T.- Thầy dặn các con, như có điều chi cần-yếu th́ khá nài xin nơi nó .
C.G.- Thầy dặn cả chư Môn-Đệ của Thầy, ấy là toàn cả chúng- sanh, như có điều chi cần yếu th́ khá nài xin nơi Đầu-Sư ; v́ người thay quyền cho Đạo trọn vẹn nơi thế nầy .
P.C.T .- Ba chi tuy khác, chớ quyền-lực như nhau,
C.G .- Ba chi của Đạo là : Nho, Lăo, Thích ; ba chi tuy khác mà quyền lực vẫn so đồng, bởi tùng theo Tân-Luật. Ấy là một thành ba mà ba cũng như một .
Ba vị Đầu-Sư không ai lớn, không ai nhỏ, Hay (Ấy là lời khen của Đức Lư Giáo-Tông), quyền vốn đồng quyền, Luật-Lệ nào của Giáo-Tông truyền xuống hay là của nhơn-sanh dâng lên mà đă có Chưởng-Pháp và Hiệp-Thiên-Đài phê-chuẩn, th́ dầu cho một người trong ba mà chịu vâng mạng th́ luật lệ ấy cũng phải buộc ban hành. Hay..(Ấy là lời khen của Đức Lư Giáo-Tông) Trừ ra khi nào ba người đồng không thể tuân mạng-lịnh đặng, th́ luật-lệ ấy phải trả lại cho Giáo-Tông ; buộc Giáo-Tông phải truyền xuống cho Chưởng-Pháp xét-nét lại nữa, Hay...(Ấy là lời khen của Đức Lư Giáo-Tông) v́ vậy mà Thầy nói :
P.C.T .- " Như Luật-Lệ nào Giáo-Tông đă truyền dạy mà cả ba đều kư tên không tuân mạng, th́ luật-lệ ấy phải trả lại cho Giáo-Tông, Giáo-Tông truyền lịnh cho Chưởng-Pháp xét-nét lại nữa " . |
C.G .- Thầy đă nhứt định rằng : " nếu cả ba đồng kư tên không vâng mạng đặng, th́ Thầy đă chắc-chắn rằng luật-lệ ấy quả nghịch với nhơn-sanh ; mà cần-yếu hơn hết th́ phải quyết định thế nào cho sự nghịch với nhơn-sanh ấy cho có cớ hiển-nhiên th́ Đầu-Sư mới đặng phép nghịch mạng bề trên, cầu nài bác-luật. Thảng có một người trong ba mà tuân mạng lịnh đặng th́ cũng chưa quyết-đoán rằng luật-lệ ấy đă nghịch hẳn với nhơn-sanh, mà hễ nếu chưa nghịch hẳn cùng nhơn-sanh th́ buộc phải ban hành .
Quyền hành ấy, nghiêm-khắc nầy, nghĩ ra cũng quá đáng ; v́ Thánh ư muốn cho cả ba phải hiệp một mà thôi. Hay ...(Ấy là lời khen của Đức Lư Giáo-Tông)
P.C.T .- Chúng nó có ba cái ấn riêng nhau ; mỗi tờ giấy chi chi phải có ấn mới thi hành, nghe à !
C.G .- Ba ấn ấy là : Thái, Thượng, Ngọc ; mỗi tờ giấy chi hễ định thi hành th́ buộc phải có đủ ba ấn Đầu-Sư mới đặng . Trước khi Đầu-Sư lănh quyền chấp chánh buộc người phải lập minh-thệ nơi Ṭa-Thánh, hằng giữ dạ vô-tư hành Đạo, y như chức-sắc Hiệp-Thiên-Đài đă lập thệ .
QUYỀN TH-NG NHỨT .- Khi minh-thệ rồi, Đầu-Sư đặng cầm quyền luôn cả và Chánh-trị cùng luật-lệ .
Nhờ quyền lớn lao này ; Đầu-Sư sẽ có đủ thế (thệ?) lực mà ngăn-ngừa tà quyền hại Đạo. Thảng gặp cơn nguy-biến mà ba Chánh-Phối-Sư không đủ sức chống ngăn, th́ Đầu-Sư đặng dùng quyền thống-nhứt ấy mà điều-khiển Hội-Thánh. Cả Chức-Sắc Cửu-Trùng-Đài và Hiệp-Thiên-Đài phải phục mạng, dầu cho Giáo-Tông và Hộ-Pháp cũng phải vậy ... Hay (1).
IV.- Quyền-Hành Chánh-Phối-Sư
P.C.T .- " Phối-Sư mỗi phái là 12 người, cộng là ba mươi sáu , trong ba mươi sáu vị ấy, có ba vị Chánh ".
C.G .- Ba vị Chánh-Phối-Sư, phải lựa cho đủ ba phái là : Thái, Thượng, Ngọc. Ba vị ấy chẳng phải làm đầu cho ba mươi ba vị Phối-Sư kia mà thôi, mà lại là người thay quyền cho Đầu-Sư mà hành sự, y như quyền Đầu-Sư vậy .
Ấy là người thay mặt cho cả Hội-Thánh Cửu-Trùng-Đài và cả nhơn-sanh
Người nắm trọn quyền hành-sự nơi tay, chỉ tùng lịnh Đầu-Sư phán dạy thế nào, th́ phải tuân theo thế ấy ; chẳng đặng cải mạng lịnh tự ḿnh chế biến ; nhứt nhứt đợi lịnh Đầu-Sư, song Đầu-Sư cũng không đặng phép giành quyền hành-sự của ba vị ấy. Hễ Đầu-Sư lấn quyền hành-sự mà không do nơi Chánh-Phối-Sư th́ là quá quyền ḿnh, ắt phải phạm Pháp-Chánh-Truyền ... hay (Ấy là lời khen của Đức Lư Giáo-Tông) .
Đây xin nhắc lại khi Đức CHÍ-TÔN ban lịnh lập TÂN-LU T, v́ cớ nào Đức Giáo-Tông lại giao cho Chánh-Phối-Sư xem-xét chỉnh- đốn trước khi dâng lên cho Ngài, kế Chưởng-Pháp kiểm-dượt rồi mới đệ lên cho Hiệp-Thiên-Đài phê-chuẩn, sau rốt Hộ-Pháp phải đem luật ấy xuống Cửu-Trùng-Đài đọc mà ban hành .
Lại nữa buổi bai vị Chánh-Phối-Sư dâng luật Hộ-Pháp và Thượng-Phẩm pḥ-loan cho Đức Giáo-Tông giáng sửa ( 13 tháng chạp năm Bính-Dần ) Ngài có truyền dạy ba vị Đầu-Sư và Chưởng-Pháp phải ngự trên Ngai ; đoạn đ̣i ba vị Chánh-Phối-Sư vào hành lễ, rồi kêu Chánh- Phối-Sư Thượng-Tương-Thanh mà dạy rằng : " Hiền-Hữu coi lăo hành sự đây mà bắt chước ". Ngài lại dạy ba vị Chánh-Phối-Sư mỗi người phải dâng luật thế nào cho đủ sáu bàn tay nâng luật ấy, chẳng nên cho hở, đặng dâng lại cho Đầu-Sư ; Đầu-Sư cũng phải cho đủ sáu tay mà dâng lên cho Chưởng-Pháp, rồi Chưởng-Pháp cũng phải đủ sáu tay mà dâng lên cho Ngài. Khi ấy Ngài dạy phải đi ngay lên Đại-Điện đưa qua khỏi đầu Hộ-Pháp và Thượng-Phẩm . Ngài hạ Ngọc-Cơ xuống dưới, đặng đi ngay qua cho khỏi Ngài nữa . Hay ...(Ấy là lời khen của Đức Lư Giáo-Tông)
Chưởng-Pháp tiếp luật rồi, lại đưa ngay qua khỏi đầu Khương- Thái-Công và Thánh-Chúa Jésus nữa. Sau Hộ-Pháp có để lời than cùng Thầy về điều ấy, th́ Thầy cười mà phán dạy rằng : Mắc Tiên vị của Thái-Bạch c̣n ở dưới Thích-Ca, Khổng-Tử và Lăo-Tử bằng chẳng vậy th́ bộ luật cũng đi ngang qua đầu các Đấng ấy nữa, v́ nó là Thiên-Điều đó con " (Cười... Cái giá trị của Tân-Luật dường đó, mà cả Hội-Thánh coi rẻ-rúng chẳng kể, làm cho Lăo phải từ ngôi Giáo-Tông, đặng lấy Thiên Điều khảo tội. Ôi thôi! biết bao kẻ bị đọa-lạc vào Phong-đô, v́ đó).
Bộ Tân-Luật để trước Tiên-vị của Đức Giáo-Tông một ngày một đêm, cho Ngài xét-đoán ; bửa sau Ngài giáng-cơ than rằng :" Thiên-Điều mầu-nhiệm của Đạo c̣n thiếu sót lắm ". Ngài cười rồi tiếp rằng : Những điều ấy chư Hiền-Hữu biết đâu mà lập cho đặng ... Hại thay ! Nếu chẳng có cơ mầu-nhiệm bí-mật ấy, th́ chẳng thành luật ; nếu chẳng thành luật, thế nào thành Đạo ? Ngài cười rồi tiếp : Lăo tâu cùng Đại-Từ Đại-Bi xin thêm vào luật những điều bí-mật yếu-trọng. Ấy vậy chư Hiền-Hữu cũng phải cầu khẩn với Lăo, nội hạ tuần tháng nầy th́ khởi nguyện, dặn các Thánh-Thất, các Đạo-Hữu phải để ḷng thành-khẩn ; hiệp sức làm một với Lăo, mà nài xin Thánh-Luật, nghe à : ( Cười ). Hễ Đạo trọng th́ tức-nhiên chư Hiền-Hữu trọng, vậy th́ chư Hiền-Hữu biết ḿnh trọng mà lo sửa vẹn người Đời .....Từ đây, Lăo hằng giữ ǵn cho chư Hiền-Hữu hơn nữa ; nếu thảng Lăo ép ḷng cầm quyền thưởng-phạt phân minh, là cố ư muốn giá-trị chư Hiền-Hữu thêm cao-trọng nữa, vậy Lăo xin đừng để dạ phiền hà, nghe !
Ngài liền kêu hai vị Chưởng-Pháp lên lấy bộ Luật xuống, đặng dâng qua cho Hiệp-Thiên-Đài, lại dạy Hộ-Pháp và Thượng-Phẩm xuống Cửu-Trùng -Đài đứng nơi vị ḿnh. Hộ-Pháp th́ bắt ấn Hộ-Pháp trấn trên bộ Luật, c̣n Thượng-Phẩm th́ cầm Long-Tu-Phiến che trên ấn ấy, rồi dạy hai vị Chưởng-Pháp như vầy : " Ta kỳ cho một tháng phải nạp Luật " .
Hai vị Chưởng-Pháp lănh kiểm dượt luật trong một tháng đem nạp hồi cho Lư-Giáo-Tông ; rồi Ngài mới cậy hai vị Đầu-Sư thay mặt cho Ngài, đệ lên Hiệp-Thiên-Đài dâng cho Hộ-Pháp cầu Thầy giáng xuống sửa lại. Nhờ Ngài và Hội-Thánh cầu-khẩn, Thầy đă giáng bút truyền các bí- pháp ấy cho Hộ-Pháp (1) .
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ (1) Mừng thay cho nhơn-loại chút ít rồi. Hội-Thánh Chơn- Truyền Tân-Pháp đă đạt đặng như phép " Giải-Oan " phép " Khai-sanh-môn ", Ban-Kim-Quan vân vân, lại c̣n nhiều bí-pháp nữa mà Hộ-Pháp chưa có lịnh truyền và lại bị chúng-sanh và Hội-Thánh c̣n mờ-hồ không nạp dụng. Ngày nay chẳng biết các đấng Thiêng-Liêng là chư Thần, Thánh, Tiên, Phật tại Bát-Quái-Đài đă thọ lịnh của Thầy mà hành pháp v́ thuộc về quyền hành của các Đấng ấy ; ngày nay mới tính sao ? Trong các bí-pháp có mầu nhiệm đắc Đạo, bây giờ các đấng ấy có cho hay là không ? Thảm...... ( Cười ), nếu Lăo có phương chỉnh-đốn nền Đạo lại th́ đặng, bằng chẳng vậy, th́ không có một người đắc pháp, Cửu-Trùng-Đài cũng đă yểm quyền Bát-Quái-Đài mà chớ : Thật vậy đó chút ! ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ Coi theo đây th́ thấy rơ : Đức Giáo-Tông kêu Chánh-Phối-Sư Thượng-Tương-Thanh xem người hành sự mà bắt chước, th́ đủ chỉ rơ rằng : Ngài ban quyền hành-sự trọn vẹn cho Chánh-Phối-Sư, lại buộc cả ba đều để sáu bàn tay vào cho đủ, tức là cả ba hiệp lại mới đặng. Đầu-Sư cũng vậy mà Chưởng-Pháp cũng vậy, phải hiệp một mới phù-hạp câu Thánh-Ngôn " Một thành ba, mà ba cũng như một " (Ấy là cơ vô-vi Tinh-Khí-Thần hiệp nhứt, chư Hiền-Hữu có biết à ! Ngọc là Tinh, Thượng là Khí, Thái là Thần, nếu cả ba không hiệp th́ chẳng hề thành Đạo đặng khá nhớ !) .
Sao lại giao cho Chánh-Phối-Sư chỉnh-đốn Tân-Luật, ngày sau có phải giao cho Chánh-Phối-Sư như vậy nữa chăng ?
Trên kia đă nói Chánh-Phối-Sư là người thay mặt cho cả nhơn- sanh giữa Hội-Thánh, ấy là người làm chủ nhơn-sanh trong nền Đạo ( Đây cũng nên giải, v́ cớ nào kể từ phẩm Chánh-Phối-Sư trở xuống thuộc về thế, nghĩa là đời và từ phẩm Đầu-Sư đổ lên thuộc về Thánh, nghĩa là Đạo, bên Hiệp-Thiên-Đài cũng có Đời và Đạo, mà Bát-Quái-Đài cũng phải có vậy, mới nhằm cơ hiệp một Đời cùng Đạo. Tức là trong Đạo có Đời, mà trong Đời cũng có Đạo ), hễ gọi là chủ nhơn-sanh, ấy là nhơn-sanh vậy .
Trong Bát-Quái-Đài kể từ Tiên-vị đổ lên cho tới Thầy th́ đă vào địa vị của các đấng trọn lành " classe des Parfaits ou des purs" (Đức Lư Giáo-Tông khen hay), từ Thánh-vị trở xuống nhơn-vị th́ vào hàng Thánh " classe des Épures " (Đức Lư Giáo-Tông khen hay), từ thú-cầm xuống vật-chất th́ hàng phàm-tục " classe des Impurs " (Đức Lư Giáo-Tông khen hay), ấy vậy trong Bát-Quái-Đài từ bực Thánh-Hồn th́ c̣n phận sự điều-đ́nh Càn-khôn thế-giái, giao-thiệp cùng các chơn-hồn, c̣n ở trong ṿng vật-chất, nâng-đỡ, dạy dỗ cho phàm-phẩm tấn-hóa lên cho tới Thánh-vị. Hễ vào đặng Thánh-vị rồi th́ tự-nhiên ḿnh biết lấy ḿnh, dầu phải bị đọa-trần đi nữa cũng c̣n giữ vẹn Thánh-Đức mà tu hành đặng đạt đến địa-vị trọn lành, lên địa vị trọn-lành rồi th́ mới đồng quyền cùng Tọa-Hóa, từ-bi, tự-tại bất-tiêu bất-diệt .
Trong Hiệp-Thiên-Đài th́ có Hộ-Pháp thay quyền cho các Đấng Thiêng-Liêng và Thầy mà ǵn-giữ công-b́nh Tọa-Hóa, bảo-hộ nhơn-loại và vạn-vật lên cho tới địa-vị tận-thiện tận-mỹ ; người th́ tận-thiện, c̣n vật th́ tận-mỹ, Hay (Ấy là lời khen của Đức Lư Giáo-Tông). Chẳng cần lấy sức ḿnh mà lập, chỉ bảo-hộ cho sự tấn-hóa tự-nhiên khỏi điều trở ngại, nếu nói có quyền bảo-hộ th́ phải có luật-pháp, lấy luật-pháp mà kềm chớ nhơn-sanh, cũng như các Đấng trọn lành lấy Thiên-Điều mà sửa trị Càn-Khôn Thế-Giái .
Hộ-Pháp là thể các Đấng trọn lành, Hay (Ấy là lời khen của Đức Lư Giáo-Tông) người lại giao quyền cho Thượng-Phẩm lập Đạo, đặng d́u-dắt các Chơn-hồn lên tột phẩm-vị của ḿnh, tức là nâng-đỡ binh vực cả Tín-Đồ và Chức-Sắc Thiên-Phong ngồi an địa-vị, cũng như chư Thần, Thánh điều-đ́nh Càn-Khôn Thế-Giái cho an- tịnh ḥa-b́nh mà giúp sức cho vạn-loại sanh-sanh hóa-hóa . Thượng-Phẩm tiếp các chơn-hồn của Thượng-Sanh giao vào cửa Đạo ; Thượng-Phẩm là người thể Đạo đối với hàng Thánh, ấy là người làm đầu các Thánh. C̣n Thượng-Sanh về thế-độ, đem các chơn-hồn vào cửa Đạo, dầu nguyên-nhân hay là hóa nhân cũng vậy, phải nhờ người độ rỗi. Thượng-Sanh đặng mạng lịnh chuyển-thế, điều độ nhơn-sanh ra khỏi trầm-luân khổ-ải. Hay (Ấy là lời khen của Đức Lư Giáo-Tông), buộc Thượng-Sanh phải gần kẻ vô Đạo đặng an-ủi dạy-dỗ, mà kể từ hạng vô đạo trở xuống, cho tới vật-chất thuộc về phàm, ấy vậy Thượng-Sanh là thể Đời, người đứng đầu của phẩm phàm-tục. Hay (Ấy là lời khen của Đức Lư Giáo-Tông) .
Trong Cửu-Trùng-Đài có Đấu-Sư th́ đối với phẩm Địa-Tiên, Chưởng-Pháp th́ đối với phẩm Nhơn-Tiên, Giáo-Tông th́ đối với phẩm Thiên-Tiên: Tam-Trấn-Oai-Nghiêm thay quyền Phật-vị tại thế nầy . Ấy vậy, các Đấng ấy đối phẩm cùng các Đấng trọn lành của Bát-Quái-Đài. Giáo-Tông giao quyền cho Đầu-Sư, Đầu-Sư lại phân quyền cho Chánh-Phối-Sư, Hay (Ấy là lời khen của Đức Lư Giáo-Tông) lập Đạo đặng độ rỗi nhơn-sanh ; cũng như Hộ-Pháp giao quyền cho Thượng-Sanh và Thượng-Phẩm ; c̣n Chánh-Phối-Sư và Phối-Sư đối phẩm Thiên-Thánh, Giáo-Sư đối phẩm Nhơn-Thánh, Giáo-Hữu đối phẩm Địa-Thánh, Lễ-Sanh đối phẩm Thiên-Thần, Chánh-Tri-Sự, Phó-Tri-Sự và Thông-Sự đối phẩm Nhơn-Thần, Chư Tín-Đồ đối phẩm Địa-Thần, Hay (Ấy là lời khen của Đức Lư Giáo-Tông). Ấy vậy, các vị ấy đối phẩm vào hàng thánh của Bát-Quái-Đài là cầm quyền lập Đạo .
Kẻ ngoại-Giáo, Tả-Đạo Bàn-Môn, người vô Đạo, riêng nắm quyền hành thế tục, nghịch cùng chơn-lư Chánh-Truyền ; mượn thế lực phàm-tục mà diệt lành dưỡng dữ, mê-hoặc nhơn-sanh, lưu-luyến trần-thế ; trên không biết Trời, dưới không kỉnh đất ; lấy người làm lợi khí đặng vụ tất công-danh, quyền-quyền thế-thế : chẳng kiêng nể luân-hồi, ham vật-chất hơn tinh-thần, lấy vinh-hoa của kiếp sanh làm sở-nguyện, như thú-vật, cây-cỏ, sắt đá. chỉ biết sống mà không biết sống để làm ǵ, c̣n không hay, mà mất cũng không biết. Ấy là hạng phàm, gọi đời đó vậy ,( Hay ...Áng văn tuyệt bút Lăo khen đa). (Ấy là lời khen của Đức Lư Giáo-Tông).
Thầy đă dạy nhơn-sanh tự lập luật lấy ḿnh, mà Chánh-Phối- Sư đă hẳn là người thay mặt cho Nhơn-Sanh, tức nhiên quyền hành lập luật là nơi tay Chánh-Phối-Sư đă đáng .
Quyền hành chánh-trị về phần Đầu-Sư, mà quyền hành-sự về Chánh-Phối-Sư, bằng chẳng vậy th́ ngôi Giáo-Tông, Đầu-Sư cũng không kiêng-nể ; v́ đă nhứt thống quyền chánh-trị và luật-lệ : lại nữa, Thầy đă định ngôi Giáo-Tông th́ Đầu-Sư và Chưởng-Pháp tranh cử đặng, nếu không giảm quyền Đầu-Sư th́ Chưởng-Pháp mong chi đắc cử .
Chánh-Phối-Sư đă là người thay mặt cho nhơn-danh chỉ biết tuân lịnh mà thôi, chớ không phép căi lịnh, có phép dâng luật lên cho Đầu-Sư cầu xin chế-giảm chớ không đặng phép lập luật. Như ngày sau, nếu Thầy ban quyền cho nhơn-sanh lập luật lại nữa, th́ người mới có quyền chỉnh đốn luật-lệ như buổi nầy vậy. V́ vậy mà Thầy mới nói :
P.C.T .- " Ba vị Chánh-Phối-Sư đặng phép thế quyền cho Đầu- Sư, song không đặng quyền cầu phá luật-lệ "
C.G.-Hễ trái mạng lịnh Thiêng-Liêng, sửa căi luật-lệ mà hành sự, hoặc thêm, hoặc bớt, th́ là phạm phép Thiên-Điều làm cho Thánh-Giáo trở nên Phàm-Giáo. Nhơn-sanh là Phàm, Hội-Thánh là Thánh, nếu không Hội- Thánh phê-chuẩn th́ những điều chi sửa cải bởi Chánh-Phối-Sư, nghĩa là nhơn-sanh, đều là Phàm cả, mà hễ phàm th́ khó mong lập vị Thánh cho đặng, Hay (Ấy là lời khen của Đức Lư Giáo-Tông). Bởi cớ ấy nên Thầy không cho Chánh-Phối-Sư lập luật ; ấy cũng là cơ mầu-nhiệm, diệt phàm của Đạo vậy. Hay (Ấy là lời khen của Đức Lư Giáo-Tông) . V.- Quyền-Hành Phối-Sư
C.G .- Phối-Sư là người lănh quyền của Chánh-Phối-Sư ban cho, đặng đồng quyền, đồng thể cùng Chánh-Phối-Sư khi người giao trách- nhậm cho ḿnh ; chẳng đặng làm điều chi không có lịnh của Chánh-Phối- Sư truyền dạy ; nhứt nhứt điều phải tuân mạng-lịnh của Chánh-Phối-Sư khi đặng sai trấn-nhậm các nơi ; mọi điều canh-cải là phạm Pháp-Chánh-Truyền, ắt bị giải ra ṭa Tam-Giáo .
VI.- Quyền-Hành Giáo-Sư
P.C.T.- Giáo-Sư có 72 người, mỗi phái là 24 người .
C.G.- Giáo-Sư có 72 người, chia đều ra mỗi phái là 24, không đặng phép tăng thêm hay là giảm bớt .
P.C.T.- Giáo-Sư là người dạy-dỗ chư Môn-Đệ trong đường Đạo và đường Đời .
C.G.- Đă biết rằng Giáo-Sư thế quyền cho Đầu-Sư và Phối-Sư mà cai quản các Thánh-Thất nơi Châu-Thành lớn mặc dầu, nhưng Thầy định- quyết cho người có quyền dạy-dỗ mà thôi, song quyền-hành có rộng thêm đôi chút là dạy-dỗ trọn cả đường Đạo và đường Đời. Nghĩ cũng chẵng chi làm lạ, v́ cả chức-sắc Hội-Thánh Cửu-Trùng-Đài của Thầy lập, phải tùy theo tôn-chỉ-Đạo, nghĩa là xu-hướng về phần giáo-dục mà thôi . Thầy đă xưng là Thầy đặng dạy-dỗ, c̣n tên của chức-sắc đủ chỉ rơ ràng phận-sự giáo-hóa là chánh vai của mỗi người ; như Giáo-Hữu, Giáo-Sư, Phối-Sư, Đầu-Sư, Giáo-Tông ; xem rơ lại th́ tên mỗi vị chẳng mất chữ Giáo hay là chữ Sư. Cơ Đạo từ cổ chí kim vẫn vậy, lại hiệp lời nầy " Thiên-mạng chi vị tánh, suất tánh chi vị Đạo, tu Đạo chi vị Giáo ". Thầy chỉ cậy Hội-Thánh, Thầy đă đến lập, thay quyền cho Thầy mà dạy-dỗ cả con cái của Thầy, nghĩa là chúng-sanh đặng lành ; ấy là phận sự cần nhứt của Hội-Thánh đó .
P.C.T.- Buộc chúng nó lo lắng cho các con như anh ruột lo cho em .
C.G.- Thầy buộc Giáo-Sư phải lo lắng cho các Tín-Đồ trong địa- phận ḿnh cai-quản, như anh ruột lo cho em, nghĩa là thân cận với các Tín-Đồ như anh em một nhà, cần lo giúp-đỡ, phải đoạt t́nh thân thiết của mỗi người cho họ đủ yêu-mến mà nương dựa nơi ḿnh, hầu lừa thế chia vui, sớt nhọc, t́nh ái liên-lạc thế nào, phải cho ra người anh ruột của các Tín-Đồ, mới vừa ḷng Thầy sở-định. Hay (Ấy là lời khen của Đức Lư-Giáo-Tông ). Những tiếng anh ruột lo cho em là đủ nghĩa .
P.C.T.- Chúng nó cầm sổ-bộ của cả Tín-Đồ .
C.G.- Bộ sanh-tử, bộ hôn-phối, sổ nhập-môn hay là trục xuất của cả Tín-Đồ, đều về phần Giáo-Sư nắm giữ. Giáo-Sư là người thủ bộ Đời của Đạo, quyền hành đă nhứt định ; chẵng chức-sắc nào đoạt đặng .
P.C.T .- Chúng nó phải chăm-nôm về sự tang-hôn của mỗi đứa .
C.G .- Hễ thủ bộ Đời, th́ chăm-nôm về tang-hôn rất tiện. Quan, hôn, tang, tế, là điều cần nhứt của kiếp sống người Đời, mà Thầy chỉ định giao cho Giáo-Sư có sự tang-hôn mà thôi ; ấy vậy Giáo-Sư đặng trọn quyền sắp đặt sửa đương thế nào cho hai lẽ ấy đặng phù-hạp với tục lệ của nhơn-sanh, tùy theo phong hóa của các sắc người, song chẳng đặng làm cho thất thể Đạo, nghĩa là mỗi điều sửa-cải phải do nơi Hội-Thánh phê-chuẩn. Thầy đă nói : " của mỗi đứa ", tức nhiên ḿnh cũng phải hiểu của mỗi nước.
P.C.T.- Như tại Châu-Thành lớn th́ mỗi đứa đặng quyền Cai- Quản, cúng tế Thầy như Đầu-Sư và Phối-Sư .
C.G.- Đây Thầy đă nói tại Châu-Thành lớn, th́ chúng sanh cũng nên hiểu là địa-phận thuộc về dưới quyền trách-nhậm của Giáo-Sư cai-quản, người đặng quyền cúng-tế Thầy như Đầu-Sư và Phối-Sư, mà đặng quyền cúng tế Thầy như Đầu-Sư và Phối-Sư th́ tức nhiên phải tùng theo lễ phép của Đầu-Sư và Phối-Sư phán dạy. Ấy vậy lễ cúng tế chẳng phải trọn quyền của người mà là của Hội-Thánh sở-định .
P.C.T.- Chúng nó đặng dâng sớ kêu nài về sự luật-lệ làm hại nhơn-sanh hay là cầu xin chế-giảm luật-lệ ấy .
C.G.- Những Tân-Luật hay là Cựu-Luật mà đă rơ có hại cho nhơn- sanh, th́ Giáo-Sư đặng phép kêu nài hay là cầu xin chế-giảm .
P.C.T.- Chúng nó phải thân cận với mỗi Môn-Đệ như anh em một nhà, cần lo giúp-đỡ, nghe à !
C.G.- Đây là một câu Thầy lập lại nữa, quyết định cho Giáo- Sư phải thân cận mỗi Môn-Đệ của Thầy như anh em một nhà, cần lo giúp-đỡ, nên chi, Thầy mới gằn hai chữ " nghe à " xin hăy coi đó mà để ư .
Giáo-Sư đă là người thay quyền cho Đầu-Sư và phối-Sư mà cai quản Thánh-Thất và cúng tế Thầy, ắt buộc phải tùng quyền Phối-Sư, chẳng đặng trái mạng lịnh người, trừ ra các quyền hành riêng Thầy đă định, th́ nhứt nhứt đều tùng trật-tự, do lịnh Phối-Sư không đặng phép tự ḿnh sửa-cải. Nếu sửa-cải là phạm trật-tự, mà phạm trật-tự, nghịch Pháp-Chánh-Truyền ắt bị giải ra Ṭa-Tam-Giáo .
VII.- Quyền-Hành Giáo-Hữu
P.C.T.- Giáo-Hữu là người để phổ-thông chơn Đạo của Thầy
. C.G .- Muốn phổ-thông chơn Đạo của Thầy, buộc Giáo-Hữu phải học cho lảu thông chơn Đạo của Thầy. Ấy vậy, chức Giáo-Hữu phải có khoa mục mới đặng. Cái phận sự phổ thông là một phận sự lớn lao qúi- trọng, nếu chẵng biết tôn-chỉ của Đạo cho thông-suốt, lại đem truyền bá cho nhơn-sanh những tư tưởng nghịch cùng chơn lư của Đạo, là hại Đạo, Huống chi Thầy đă nói Giáo-Hữu là người thân cận của nhơn-sanh hơn hết, nếu chẳng lựa-chọn kẻ hạnh-đức, tu-tâm, có đủ tư-cách mà bày gương Đạo cho rơ ràng, nhơn-sanh chỉ để mắt vào đó mà khen, hay là chê Đạo, v́ sự chơn-thật, hay là giả-dối, nhơn-sanh chỉ coi đó mà quyết-đoán. Tṛ phải như Thầy, mà Thầy thế nào th́ Tṛ phải thế ấy, nhơn-sanh xem Tṛ mà đoán Thầy. Cái thể-thống của Đạo Thầy gọi là chơn-thật th́ phải hành Đạo thế nào cho ra chơn-thật y như Thầy sở-định. Bực trí-thức, muốn quan-sát một nền Đạo nào, th́ chẳng cần biết hết Chức-Sắc, chỉ lựa một phẩm-vị yếu-trọng hơn hết là bực hạ-thừa, mà so-sánh tư-cách, hạnh-đức, đặng quyết-đoán tôn-chỉ nội-dung của Tôn-Giáo ấy .
Giáo-Hữu là một phẩm-vị rất yếu-trọng. Ấy vậy buộc Giáo-Hữu phải thể Đạo cho xứng đáng Tôn-chỉ cao-thượng của Đạo. Muốn cho xứng đáng th́ phải thông-suốt cả các chơn-lư Đạo .
P.C.T .- Chúng nó đặng quyền xin chế-giảm luật-lệ.
C.G .- Giáo-Hữu đặng quyền dưng sớ cho bề trên mà xin chế-giảm luật-lệ ; biết đâu, ngày kia các vị ấy c̣n phải thuyên-bổ đi phổ-thông chơn Đạo Thầy trong một nước, hay là một Dân-Tộc nào mà phong-hóa không thể tùng theo Đạo-luật đặng, nếu không chế-giảm cho phù-hạp thức-lệ lễ-nghi của sắc dân ấy, th́ khó mà độ-rỗi cho đặng. Thầy cho Giáo-Hữu đặng xin chế-giảm luật-lệ là v́ vậy .
P.C.T .- Ba ngàn Giáo-Hữu chia ra đều, mỗi phái là một ngàn, chẳng nên tăng thêm hay là giảm bớt .
C.G .- Câu ấy đă nói rơ, chẳng cần phải giải, song buộc phải nói rằng : chức Giáo-Hữu để cho cả các sắc dân toàn khắp Địa-Cầu, chớ không phải dành để cho một nước Nam này mà thôi, dầu cho ngôi Giáo-Tông ngày sau, cũng có đủ các dân-tộc khác cầm quyền chấp-chánh. Hay (Ấy là lời khen của Đức Lư-Giáo-Tông ) .
P.C.T.- Chúng nó đặng phép hành lễ khi làm chủ các chùa nơi mấy tỉnh nhỏ .
C.G .- Hễ nói mấy tỉnh nhỏ đặng, th́ cũng nói mấy xứ nhỏ, mấy nước nhỏ đặng, mà mấy tỉnh nhỏ, mấy xứ nhỏ, mấy nước nhỏ, th́ phải tùng quyền mấy tỉnh lớn, mấy nước lớn, mấy xứ lớn; tức nhiên Giáo-Hữu phải tùng quyền Giáo-Sư. Khi làm chủ các Thánh-Thất, th́ Giáo-Hữu đặng phép hành-lễ y như thức-lệ Giáo-Sư sở-định, không đặng phép sửa-cải, nhứt nhứt phải đợi lịnh Giáo-Sư, nếu nghịch-mạng th́ phạm Pháp-Chánh- Truyền
P.C.T.- Điều chi chúng nó xin, th́ buộc Giáo-Tông phải cần- mẫn hơn hết .
C.G .- Đă nói Giáo-Hữu là người thân-mật với nhơn-sanh, hơn hết, mà kể từ phẩm Giáo-Hữu đổ lên cho tới Giáo-Tông th́ xa lắm; ấy vậy, Giáo-Hữu th́ gần với nhơn-sanh, c̣n Giáo-Tông th́ xa nhơn-sanh, nếu Giáo-Tông muốn gần với nhơn-sanh th́ phải cẩn-mẫn giao thân cùng Giáo-Hữu. Giáo-Hữu là người biết nhơn-sanh hơn hết, nếu Giáo-Tông muốn biết nhơn-sanh, th́ phải nghe lời Giáo-Hữu .
Thánh-ư muốn cho Giáo-Tông đặng gần nhơn-sanh cũng như Giáo- Hữu, cho nên dặn Giáo-Tông phải để ư cần-mẫn, xét-nét mỗi điều của Giáo- Hữu cầu xin hơn hết song mỗi điều chi Giáo-Hữu cũng không đặng phép loạn đẳng cấp, nghĩa là phải nương theo các phẩm-cấp trên ḿnh mà dâng sớ .
P.C.T.- Như điều chi mơ-hồ, th́ cũng nó là kẻ sai đi kiểm- dượt .
C.G.- Chúng-sanh là Thế mà muốn cho biết Thế, th́ phải thân-cận chúng-sanh, gần chúng-sanh th́ mới biết đặng sự hạnh-phúc cùng là sự uất-ức của chúng-sanh .
Người gần-gủi chúng-sanh là Giáo-Hữu. Thảng như có điều chi làm cho Đạo với Đời không tương-đắc, sanh ra nghi-hoặc, mơ-hồ, th́ không ai có thể quan-sát và kiểm-dượt dễ-dàng hơn Giáo-Hữu, nên Thầy mới giao trách-nhậm riêng ấy cho, là v́ vậy. Hay (Ấy là lời khen của Đức Lư-Giáo-Tông )
P.C.T .- Chúng nó phải tu hạnh-đức, tư-cách cho lắm mới đặng, v́ chúng nó là người thân-cận với nhơn-sanh hơn hết nghe à !
C.G.- Câu nầy trên kia đă giăi rơ, đây chỉ nhắc câu quyết-định " nghe à ! " của Thầy đó mà thôi. xin khá để ư . ( Ôi ! cái trách nhậm lớn lao ấy , vân vân ..)
VIII.- Quyền-Hành Lễ-Sanh
P.C.T.- Lễ-sanh là đứa có hạnh, lựa chọn trong chư Môn-Đệ để hành lễ.
C.G.- Thầy đă nói Lễ-Sanh th́ phải lựa chọn người có hạnh hơn hết trong chư Môn-Đệ của Thầy ắt buộc phải hạnh-nết hoàn-toàn, huống chi phải vào bực Lễ-Sanh mới mong bước qua hàng chức sắc, th́ Lễ-Sanh tất phải là người xứng đáng, có đủ tư cách, học thức mà làm một vị Chức-Sắc Thiên-Phong ngày sau .
Tuy vẫn đă biết, lúc Thầy lập Pháp-Chánh-Truyền, th́ Thầy dạy hành lễ dường ấy mặc dầu, là bởi lễ nghi phong-hóa nhà Nam ta buộc phải vậy. Chớ Lễ-Sanh mà đối chức "Anh" ( Frère ) của Thánh-Giáo. th́ phận-sự cao-trọng của Chức-Sắc ấy là dường nào !
Sau đây buộc Lễ-Sanh phải có cấp-bằng nơi trường Đạo, mới mong dự cử vào địa vị ấy. Vậy th́ Lễ-Sanh là người thay mặt cho Giáo-Hữu, khi Giáo-Hữu vắng mặt, mà hành lễ cúng tế Thầy, song phải tùng quyền Giáo-Hữu mà hành sự (Lời của Đức Lư Giáo-Tông "Nhiều khi chư Hiền-Hữu lạm dụng danh Lễ-Sanh mà cho kẻ hiến lễ làm cho mất thể-diện của vị Thiên-phong. Vậy lăo đặt tên cho kẽ hiến lễ ấy là Lễ-Sĩ").
P.C.T .- Chúng nó đặng đi khai đàn cho mỗi Tín-Đồ .
C.G .- Lễ-Sanh phải đi thăm-viếng các nhà Đạo-Hữu, thượng- tượng khai đàn ; dạy cho biết lễ nghi cúng-tế Thầy, thay quyền cho Giáo-Hữu.
Như ngày kia Đạo đă xuất dương ra ngoại-quốc th́ sẽ có nhiều dân-tộc chẳng có thể thờ-phượng như Nam, phận sự của Lễ-Sanh đây mới ra sao ? Tưởng chẳng chi khác hơn là đổi ra phần-thăm Tín-Đồ, an-ủi, dạy-dỗ chăm-nom d́u-dắt trong đường Đạo cũng như đường Đời, thay quyền cho Giáo-Hữu .
P.C.T.- " Thầy dặn các con rằng: Lễ-Sanh là người Thầy yêu-mến, chẳng nên hiếp-đáp chúng nó".
C.G .- Thấy ḷng Bác-Ái của Thầy bắt động ḷng, v́ Thầy đă biết rằng Lễ-Sanh phải chịu tùng phục dưới quyền người sai-khiến, nên phải có hạnh-đức, mới biết an phận ḿnh, mà chịu phần ḷn-cúi, quật-hạ đặng. Thầy lại để lời dặn rằng: Lễ-Sanh là người yêu-mến của Thầy, ấy là Thánh-ư muốn không cho kẻ bề trên lấy quyền hiếp em dưới .
P.C.T .-" Như đặng hàng Lễ-Sanh mới mong bước qua được hàng Chức-Sắc "
C.G .- Câu nầy trên đă giải rơ, nên chẳng cần lập-lại, nhưng phải nhắc rằng Lễ-Sanh, hoặc đặng đắc cử hay là có khoa-mục mới đạt-vị .
P.C.T.- Kỳ dư Thầy phong-thưởng riêng mới qua khỏi ngă ấy mà thôi, " nghe à ! ".
C.G.- Phải có cấp-bằng Lễ-Sanh mới vào hàng Giáo-Hữu đặng, kỳ dư Thầy giáng cơ phong-thưởng riêng, mới qua đặng Pháp-Chánh-Truyền, Thầy quyết-định với tiếng " nghe à ! " xin khá để ư . ( Lời của Đức Lư Giáo-Tông - "Ôi ! cái hại là do tại nơi ḷng quá yêu của Chí-Tôn phong thưởng ấy, mà gây loạn cho Chơn-Truyền. Lăo nhứt định cầu-khẩn Chí-Tôn chẳng cho như vậy nữa ".)
IX.- Quyền-Hành Chánh-Trị-Sự
C.G.- Chánh-Trị-Sự là Chức-Sắc của Đức Lư-Giáo-Tông lập thành, (Đức Giáo-Tông khen : " phải ") phải tùng quyền Lễ-Sanh mà hành sự. Đặng làm chủ trong địa-phận của Giáo-Hữu (chia cho?) và thay mặt cho Đạo, làm anh cả trong phần địa-phận ấy.
Đây xin nhắc lời của Đức Lư-Giáo-Tông giáng bút giải-nghĩa chức Chánh-Tri-Sự và nài Hộ-Pháp ban quyền luật-lệ Hiệp-Thiên-Đài cho Chức-Sắc ấy (Cười ) đặng đủ thế-lực mà làm cho hoàn-toàn trách nhậm .
Lời Đức Lư-Giáo-Tông nói : " Chánh-Tri-Sự là người thay mặt cho Lăo, làm anh cả của chư Tín-Đồ trong phần địa-phận cửa nó, Lăo muốn thế nào cho Lăo có mặt khắp nơi, tận ven Trời cùng góc bể. Lăo tưởng Hiền-Hữu cũng muốn vậy chớ (Lăo tưởng chư Hiền-Hữu lại tưởng thế nào. - Lăo hỏi ? Thượng-Trung-Nhựt trả lời: " Bạch Ngài : ấy là điều quí báu,từ xưa đến nay nhơn-sanh không đặng hưởng ân-huệ như vậy"). Trong nhơn-sanh , hạng trí thức th́ ít, hạng ngu-muội th́ nhiều, nếu chúng ta không có đủ sức điều-đ́nh, th́ khó mà rải chơn-lư Đạo khắp nơi cho đặng. Càng thân cận với nhơn-sanh lại càng chịu nhiều sự khó-khăn rắc-rối ; chúng ta phải liệu phương nào mà trừ-diệt những sự khó-khăn ấy, khi mới nảy sanh ra. th́ nền Đạo mới khởi loạn-lạc . Vậy Lăo xin Hiền-Hữu ban quyền cho Chánh-Trị-Sự đặng phép xử-trị, hầu có thể dạy-dỗ sửa-răn. thay quyền cho chúng ta trong chốn thôn-quê sằn-dă "
Khi ấy Đức Hộ-Pháp đă chịu lời cùng Ngài ( Lời của Đức Lư Giáo-Tông - "Lăo khen tài nhớ của Hộ-Pháp đó"), và đă hiểu rơ ư-tứ cao-thượng ấy .
Sao Thầy lại giáng bút nữa cũng khuyên Hộ-Pháp ban quyền .
Theo Thánh-ư Đức Lư-Giáo-Tông, th́ quyền-hành Chánh-Trị-Sự như vầy : Chánh-Trị-Sự phải chăm-nom, giúp-đỡ sự sanh-hoạt của môn-đệ Thầy đă chịu dưới quyền người điều-khiển , giúp khó, trợ nghèo, coi cả Tín-Đồ như em ruột, có quyền xử đoán, nhứt là việc bất-b́nh nhỏ-mọn xảy ra trong phần Địa-phận của ḿnh, song phải tùng lịnh Giáo-Hữu và Lễ-Sanh cùng người Đầu-Họ .
Người Tín-Đồ mà phạm luật Đạo, th́ Chánh-Trị-Sự phải khuyên- nhủ răn-he, ít nữa là đôi lần, thảng như không bết ăn-năn chừa-cải, th́ tư tờ về Thánh-Thất sở tại cho Giáo-Hữu, đặng người đ̣i đến mà dạy-dỗ răn-he. Như Giáo-Hữu đă dạy-dỗ răn he rồi, mà c̣n tái phạm, th́ Chánh-Trị-Sự có quyền đệ tờ lên cho người Đầu-Họ mà cầu xin Hội-Thánh trừng-trị hay là trục-xuất, chiếu theo Tân-Luật .
Tờ nầy phải làm ra hai bổn, 1 bổn tư về Hiệp-Thiên-Đài, và một bổn về Cửu-Trùng-Đài.
Như có điều chi sai luật-Đạo. mà Chánh-Trị-Đạo đă nhiều phen tư tờ cho Cửu Trùng-Đài, song Cửu-Trùng-Đài yêm-ẩn, th́ Chánh-Tri-Sự đặng phép tư tờ thẳng lên Hiệp-Thiên-Đài, kêu nài định đoạt . (dường ấy mới tránh sự áp quyền)
Cấm Chánh-Trị-Sự không đặng phép lấn địa-phận của người đồng phẩm , không đặng đi nơi khác mà hành-chánh . Buộc hành Đạo như vầy ; " Phải chia địa-phận ḿnh ra nhiều địa phận " tùy theo lớn nhỏ mà giao cho Phó-Trị-Sự .
Buộc Phó Tri-Sự phải thay phiên nhau đặng nạp cho Chánh-Trị- sự, mỗi tháng ba mươi công-quả, tức là mỗi ngày , phải có một người hầu việc cho Chánh-Trị-Sự. Chánh-Trị-sự mới sai người đó đị khắp địa-phận mà thăm viếng Tín-Đồ về sự bịnh hoạn, đói khó. Hễ có một người trong địa-phận bị tai-nạn, th́ biểu người công quả ấy ở tại đó mà giúp-đỡ, săn-sóc, hoặc bịnh-hoạn phải lo nuôi-dưỡng, hoặc nghèo-nàn, phải chung hiệp nhau mà gở-khổ, ấy là phận sự rất cao thượng của Chính-Trị-Sự, cái vẻ riêng tốt đẹp của Đạo do tại nơi đó .
Đức Lư Giáo-Tông lại dạy rằng : " vậy mới phải là anh em một nhà, cần lo giúp-đở, chia vui sớt thảm, no đói có nhau, giữ quyền-lợi cho nhau, không giành, không giựt, hễ đói th́ ḿnh chung nuôi, bị thất lợi th́ ḿnh phải giữ, hễ nhục th́ ḿnh chung chịu, ắt quyền hành ḿnh phải trọng.
Trước khi lănh trách nhậm, buộc Chánh-Trị-Sự phải đến Thánh- Thất sở tại mà lập minh-thệ ; phải thề rằng :" Giữ dạ vô-tư mà hành Đạo, dầu cha mẹ, anh em, vợ con, cũng chẳng đặng phép tư-vị, ǵn dạ chơn thành, thể thiên hành Đạo. Chánh-Trị-Sự là Đầu-Sư em đó vậy .
X.- Quyền-Hành Phó-Trị-Sự
C.G.- Phó-Trị-Sự cũng là Chức-Sắc của Lư-Giáo-Tông lập thành.
Người đặng đồng quyền cùng Chánh-Trị-Sự, trong một địa-phận của Chánh-Trị-Sự nầy cho cai-quản. Người có quyền về chánh-trị chớ không có quyền về luật-lệ. Đặng phép sửa-đương, giúp-đỡ, d́u-dắt, dạy-dỗ chư Tín-Đồ trong địa-phận trấn nhậm, mà không đặng phép xử-đoán. Buộc mỗi tháng, thay phiên với các Phó-Trị-Sự khác, mà dâng cho Chánh-Trị-Sự ba chục người công-quả, đặng cho Chánh-Trị-Sự có thể sắp đặt việc giúp-đỡ kẻ cô thế, bịnh-hoạn, bị tai-nạn, trong địa-phận sở-tại ḿnh, song khi đắc lịnh của Chánh-Trị-Sự dạy giao người công-quả ấy, nơi nhà người Tín-Đồ nào, th́ phải chăm-nom coi chừng có làm phận-sự cùng chăng ? hoặc có sơ-sót điều chi, phải cho Chánh-Trị-Sự hay, đặng sửa-đương chỉnh-đốn lại. Mỗi ngày phải chạy tờ nhựt-để cho Chánh-Trị-Sự hiểu điều động-tịnh trong địa-phận của ḿnh : nhứt là những sự chi làm hại cho phương-diện Đạo, th́ phải tức-cấp cho Thông-Sự hay, đặng điều-đ́nh thế nào cho an-ổn. Những sự kiện-thưa, những điều sái luật Đạo, đă đặng tin quả quyết, th́ chẳng đặng phép yêm-ẩn, ngó lơ, buộc phải giao cho Thông-Sự phán-xử .
Cấm nhặt không cho Phó-Trị-Sự lấn quyền về luật-lệ, (Hay - Ấy là lời khen của đức Lư-Giáo-Tông) Phó-Trị-Sư là Giáo-Tông em .
XI.- Quyền-Hành Thông-Sự
C.G .- Thông-Sự là Chức-Sắc của Lư-Giáo-Tông khuyên Hộ-Pháp lập thành.
Thông-Sự là người đồng thể cùng Phó-Trị-Sự trong địa-phận của Phó-Trị-Sự cai-quản, song người có quyền về luật-lệ chớ không có quyền về chánh-trị .
Thông-Sự là người của Hiệp-Thiên-Đài để tùng quyền Chánh-Trị- Sự. Phận sự của người th́ phải xem-xét, kiểm-dượt cử-chỉ hành đạo của Phó- Trị-Sự. Moi việc chi làm cho mất lẽ công-b́nh nơi địa-phận của Phó-Trị- Sự cai-quản mà Hội-Thánh không rơ thấu, th́ Thông-Sự phải chịu phần trách-cứ . ( Hay - Ấy là lời khen của đức Lư-Giáo-Tông )
Những điều chi sái luật Đạo, chẳng y theo lịnh Hội-Thánh tư-truyền, hoặc sửa-cải Tân-Luật, hoặc cải lịnh hành chánh, (Hay - Ấy là lời khen của đức Lư-Giáo-Tông) nếu chẳng có phép của Chánh-Trị-Sự truyền dạy mà Phó-Trị-Sự tự-chuyên thi hành, Hội- Thánh lại không hay-biết chi hết, th́ tội-t́nh ấy về phần Thông-Sự .
Tuy người phải chịu dưới quyền Chánh-Trị-Sự mặc dầu, song đặng quyền sửa lỗi của Chánh-Trị-Sự. Thảng như đă thấy lẽ vô Đạo hiển- nhiên của Chánh-Trị-Sự, th́ Thông-Sự đặng phép can-gián sửa lỗi ; nếu đă nhiều phen mà Chánh-Trị-Sự chẳng nghe và đă có tư tờ về Cửu-Trùng-Đài mà Cửu-Trùng-Đài yêm-ẩn. th́ người đặng phép chạy tờ về Hiệp-Thiên-Đài mà cầu-xin sửa trị. Người phải chăm-nom, binh-vực những kẻ cô-thế, bất- câu người có Đạo hay là ngoại Đạo, hoặc là bị tai-nạn th́nh-ĺnh, hoặc bị nghèo-nàn đói-khó, hoặc bị bịnh-hoạn cô thân, hoặc phải bị tha-hương lữ-thứ, hoặc bị yếu tha già thải, (1) người đặng trọn quyền buộc Phó-Trị-Sự phải liệu phương giúp-đỡ.
Bất kỳ Chức-Sắc nào, đều lớn nhỏ cũng vậy khi Thông-Sự có gặp (2) việc cần-dùng gấp-rút trong khi hành-chánh của Đạo th́ buộc phải giúp-đỡ binh vực. Những kẻ nào mà Thông-Sự đă nhiều phen trách cứ về tánh cường-ngạnh, không chịu giúp-sức người trong cơn gấp-rút đă đủ chứng-cớ th́ Hiệp-Thiên-Đài sẽ xin Hội-Thánh trừng-trị. Trước khi lănh trách nhiệm, buộc Thông-Sự phải đến Thánh-Thất sở tại mà lập minh thệ, y như Chánh-Trị-Sự, Thông-Sự là Hộ-Pháp em .
Thầy đă nói " Nếu dưới mắt các con c̣n thấy một điều mất lẽ công-b́nh, th́ Đạo chưa thành lập "( Hay - Ấy là lời khen của đức Lư-Giáo-Tông ).
C.G.- Bực hạ đẳng nhơn-sanh thường bị hiếp-đáp v́ mất lẽ công-b́nh hơn hết. bởi cớ ấy mà quyền Thông-Sự rất nên yếu-trọng.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ (1) Đời có sưu-thế mà đặng tha đi là có tật-nguyền, không phương bảo thân cho vẹn, c̣n lớn th́ có bịnh t́nh phận sự mà bị thải ra th́ làlăo thành cô độc . (2) Đoạn này Đức Lư-Giáo-Tông hỏi rằng: Nếu nói có việc chi dầu cho không nó cũng kiếm cớ đặng dụng ai sai nấy th́ Hộ-Pháp mới tính sao ? (cười) Ngài thêm chư gặp vào nữa, nghĩa, là thay v́: có việc ; Ngài để : có gặp việc .
Đạo-Phục Chức-Sắc Cửu-Trùng-Đài Nam-Phái
Đạo-Phục Giáo-Tông
C.G .- Đạo phục của Giáo-Tông có hai bộ, một bộ Đại-Phục và một bộ Tiểu-Phục .
Bộ Đại-phục th́ toàn bắng hàng trắng, có thêu bông sen vàng từ trên tới dưới, hai bên cổ áo, mỗi phía có ba Cổ-Pháp là : Long-Tu-Phiến, Thư-Hùng-Kiếm và Phất-Chủ. ( ấy Cổ-Pháp của Thượng-Phẩm và Thượng-Sanh trị thế ) Đầu đội măo vàng năm từng h́nh Bát-Quái ( thế Ngũ-Chi Đại-Đạo ) ráp tṛn lại bít chính giữa ; trên chót măo có để chữ " Vạn" giữa chữ vạn có Thiên-Nhăn Thầy,bao quanh một ṿng Minh-khí; nơi ngạch măo, phải chạm ba Cổ-Pháp cho rơ-ràng, y như hai bên cổ áo đă nói trên kia, tay mặt cầm cây gậy 0m90, trên đầu gậy có chữ "Vạn" bằng vàng, nơi giữa chữ vạn có Thiên-Nhăn Thầy , bao quanh một ṿng Minh-Khí (Thật đẹp).
Bộ tiểu phục cũng toàn bằng hàng trắng, có thêu chữ Bát-Quái bằng vàng, cung khảm ngay hạ Đơn-Điền, cung Cấn bên tay mặt, cung Chấn bên tay trái, cung Đoài bên vai mặt, cung Tốn bên vai trái, cung Ly ngay trái tim, cung khôn ngay giữa lưng. Đầu đội măo Hiệp-Chửơng ( Mitre ) cũng toàn bằng hàng trắng, bề cao ba tất ba phân ba ly ( 0m333) may giáp mối lại cho có trước một ngạnh, sau một ngạnh, hiệp lại có một đường xếp ( ấy là âm-dương tương-hiệp ) cột dây xếp hai lại, nơi bên tay trái có để hai dải tḥng xuống, một mí dài một mí vắn ( mí dài bề ngang 0m03,bề dài 0m30 ) trên măo ngay trước trán có thêu chữ cung Càn. Chơn đi giày vô-ưu toàn bằng hàng trắng, trước mũi có chữ Tịch-Đạo Nam-Nữ. Tỷ như Đức Lư-Giáo-Tông đương thời. th́ nơi trước mũi giày của ngài phải có chữ Tịch-Đạo là " Thanh-Hương " (Hay - Ấy là lời khen của đức Lư-Giáo-Tông) .
Đạo-Phục Chưởng-Pháp
I
C.G.- Đạo phục của Thái-Chưởng-Pháp có hai bộ, một bộ Đại-phục và một bộ Tiểu-phục .
Bộ-Đại-Phục th́ toàn bằng màu vàng ( màu Đạo ) có thêu chữ Bát- Quái y như Bộ Tiểu-phục Giáo-Tông, ngoài th́ choàng Bá-Nạp-Quang màu đỏ, tức gọi là khậu, đầu đội măo Hiệp-Chưởng Ḥa-Thượng tay cầm b́nh Bát-vu, chơn đi giày Vô-ưu cũng màu vàng, một sắc với áo, trước mũi có chữ "Thích"
Bộ Tiểu-phục th́ cũng màu vàng, y như áo Đại-phục, ngoài không đắp khậu, không đội măo mà bịt khăn màu vàng chín lớp chữ nhứt .
II
Đạo-Phục Thượng-Chưởng-Pháp có hai bộ, một bộ Đại-phục và một bộ Tiểu-phục .
Bộ Đại-Phục th́ toàn hàng trắng nơi trước ngực và sau lưng có thêu Thiên-Nhăn Thầy bao-quanh một ṿng Minh-Khí, đầu đội măo Hiệp-Chưởng ( Mitre ) màu trắng, y như kiểu măo Tiểu-phục của Giáo-Tông. Tay cầm Phất-Chủ chơn đi giày vô-ưu cũng màu trắng trước mũi có chữ " Đạo " Bộ Tiểu-phục th́ màu trắng y như áo Đại-phục đầu không đội măo mà bịt khăn màu trắng chín lớp chữ Nhứt .
III
Đạo-phục của Nho-Chưởng-Pháp có hai bộ, một bộ Đại-phục và một bộ Tiểu-phục .
Bộ Đại-phục th́ toàn bằng màu hồng ( màu Đạo ) nơi trước ngực và sau lưng có thêu Thiên-Nhăn Thầy bao-quanh một ṿng Minh-Khí. Đầu đội măo Văn-Đằng màu hồng, trên măo ngay trước trán có Thiên-Nhăn Thầy , bao-quanh một ṿng Minh-Khí, và trên có sao Bắc-Đẩu Tinh-Quân. Tay cầm bộ Xuân-Thu, chơn đi giày Vô-ưu màu hồng trước mũi có chữ " Nho " . Bộ Tiểu-Phục th́ cũng hàng màu hồng, y như áo Đại-Phục, đầu không đội măo mà bịt khăn màu hồng. chín lớp chữ Nhứt .
Đạo-Phục Đầu-Sư
I
C.G.- Đạo-Phục của Thái-Đầu-Sư có hai bộ, một bộ Đại-Phục và một bộ Tiểu-Phục .
Bộ Đại-phục toàn hàng màu vàng ( màu Đạo ) nơi trước ngực và sau lưng có thêu sáu chữ Đại-Đạo Tam-Kỳ Phổ-Độ, bao quanh ba ṿng vô-vi, ngay giữa có một chữ Thái, áo có chín dải, ngoài choàng Bá-Nạp-Quang màu đỏ, y như của Thái-Chưởng-Pháp. Đầu đội Bát-Quái-Mạo màu vàng, có thêu đủ tám cung chung quanh, chơn đi giày Vô-ưu màu đen, trước mũi có chữ " Thái ".
Bộ Tiểu-Phục th́ cũng hàng màu vàng y như áo Đại-Phục. Đầu không đội măo mà bịt khăn màu vàng chín lớp chữ Nhứt .
II
Đại-phục của Thượng Đầu-Sư cũng có hai bộ, một bộ Đại-phục và một bộ Tiểu-phục.
Bộ Đại-phục th́ toàn hàng màu xanh da trời ( azur )( màu Đạo ) nơi trước ngực và sau lưng có thêu sáu chữ Đại-Đạo Tam-Kỳ Phổ-Độ, bao quanh ba ṿng Vô-Vi, cũng y như của Thái-Đầu-Sư, song ngay giữa có để chữ " Thượng " áo cũng chín dải, đầu đội Bát-Quái Mạo y như của Thái-Đầu-Sư, mà màu xanh da trời, chơn đi giày vô-ưu màu đen, trước mũi có chữ " Thượng "
Bộ Tiểu-phục th́ cũng hàng màu xanh da trời y như Đại-phục, đầu không đội măo mà bịt khăn màu xanh da Trời, chín lớp chử nhứt .
III
Đạo-phục của Ngọc-Đầu-Sư cũng có hai bộ, một bộ Đại-phục và một bộ Tiểu-phục .
Bộ Đại-phục toàn bằng hàng màu hồng ( màu Đạo ) nơi trước ngực và sau lưng có thêu sáu chữ Đại-Dạo Tam-Kỳ Phổ-Độ bao quanh ba ṿng vô-vi cũng như Thái-Đầu-Sư và Thượng-Đầu-Sư, song ngay giữa có để chữ " Ngọc ", áo cũng chín dải, đầu đội Bát-Quái-Mạo y như của Thượng-Đầu-Sư song màu hồng. Chơn đi giày vô-ưu màu đen, trước mũi có chữ " Ngọc " . Bộ Tiểu-phục th́ cũng hàng màu hồng, y như áo Đại-phục, đầu không đội măo mà bịt khăn màu hồng chín lớp chữ Nhứt .
Đạo-Phục Của Chánh-Phối-Sư và Phối-Sư
C.G.- Đạo-phục cũng có hai bộ phân biệt nhau ( Đại-Phục và Tiểu-Phục ) như của vị Đầu-Sư, song trước ngực và sau lưng có thêu Thiên- Nhăn Thầy bao-quanh một ṿng Vô-vi .
Chánh-Phối-Sư th́ áo chín dải, c̣n Phối-Sư ba dải, Chánh- Phối-Sư phái Thái th́ choàng ngoài Đại Bá-Nạp-Quang màu Đỏ, c̣n Phối- Sư phái Thái th́ Tiểu Bá-Nạp-Quang. Đầu đội Bát-Quái-Mạo y như của ba vị Đầu-Sư song tùy theo sắc phái ḿnh, chơn đi giày vô-ưu màu đen, trước mũi không có chữ chi hết.
C̣n Tiểu-Phục cũng như Đại-Phục, đầu không đội măo mà bịt khăn tùy theo sắc phái ḿnh, chín lớp chữ nhứt .
Đạo-Phục Của Giáo-Sư
C.G.- Đạo-phục của Giáo-Sư cũng có hai bộ, một bộ Đại-Phục và một bộ Tiểu-Phục .
Bộ Đại-Phục th́ toàn bằng hàng tùy theo sắc phái, nơi trước ngực và sau lưng có thêu Thiên-Nhăn Thầy, bao-quanh một ṿng vô-vi, áo ba dải, đầu đội Thiên-Ngươn-Mạo Bát-Quái, tùy theo sắc Phái, có thêu chử Bát-Quái chung-quanh, trên chót măo có Minh-châu-lư, Giáo-Sư không đặng đi giày.
Tiểu-Phục cũng như Đại-Phục . Đầu không đội măo mà bịt khăn tùy theo sắc Phái ḿnh, bảy lớp chử nhơn .
Duy có Giáo-Sư phái Thái phải choàng ngoài một Tiểu Bá-Nạp-Quang gọi là " khậu " , đầu đội măo Hiệp-Chưởng của nhà Thiền, hai bên có thêu Thiên-Nhăn .
Đạo-Phục Của Giáo-Hữu
C.G.- Đạo-phục của Giáo-Hữu có một bộ mà thôi, toàn bằng hàng, tùy theo sắc Phái không có thêu thùa chi hết, áo có ba dải. Đầu đội Ngưỡng-Thiên-Mạo, cũng tùy theo sắc phái. Cái măo ấy bề cao phải cho đủ phân tấc là 0m150 , ngay trước trán có thêu Thiên-Nhăn Thầy, bao quanh ba ṿng vô-vi, Giáo-Hữu chẳng đặng bịt khăn.
Đạo-Phục Của Lễ-Sanh
C.G.- Đạo-phục của Lễ-Sanh cũng y như của Giáo-Hữu toàn bằng hàng màu tùy theo sắc phái, đầu đội Khôi-Khoa-Mạo toàn bằng hàng trắng, dầu cho phái nào cũng vậy. Ngay trước trán có thêu Thiên-Nhăn Thầy , bao quanh một ṿng Minh-Khí, Lễ-Sanh không đặng phép đi giày .
Đạo-Phục Của Chánh-Trị-Sự
C.G.- Chánh-Trị-Sự mặc Đạo-phục, y như Lễ-Sanh, song toàn bằng vải trắng, nịt ngang lưng một sợi dây cũng bằng vải trắng cho thiệt cứng như dây nịt : bề ngang 0m05, áo Đạo cổ-trịt viền chỉ kim-tuyến vàng, nơi tay trái có ba sắc Đạo bề ngang ( 0m06 bề dài 0m10 ) đầu bịt khăn đen bảy lớp chữ nhơn , nơi khăn đen ngay giữa trán có thêu ba Cổ-pháp, y như như trên măo Tiểu-phục của Hộ-Pháp.
Đạo-Phục Của Phó-Trị-Sự
C.G.- Phó-Trị-Sự mặc Đạo-phục y như Chánh-Trị-Sự, song cổ-trịt viền chỉ kim-tuyến trắng : không đặng phép nịt ngang lưng sợi dây như Chánh-Trị-Sự, áo có một dải, nơi tay trái cũng có ba sắc Đạo ( bề ngang 0m03 bề dài 0m05 ). Đầu bịt khăn đen bảy lớp chử nhơn .
Đạo-Phục Của Thông-Sự
C.G.- Thông-Sự mặc Đạo-Phục toàn bằng vải trắng không đặng phép viền chỉ kim-tuyến, hai bên cổ áo có thêu ba Cổ-Pháp của Đạo, y như của Hộ-Pháp, nịt ngang lưng một sợi dây cũng bằng vải trắng cho thiệt cứng như dây nịt, bề ngang 0m05, đầu bịt khăn bảy lớp chữ nhơn , nơi khăn đen ngay giữa trán có thêu ba Cổ-Pháp y như của Chánh-Trị-Sự .
Nữ Phái
( Trích y Thánh-Ngôn của Giáo-Tông Lư-Thái-Bạch ) Nữ-phái vốn của Đức Lư-Giáo-Tông lập thành .
Hộ-Pháp nhắc lại lời Thầy nói cùng Chánh-Phối-Sư HƯƠNG-THANH rằng: muốn phế nữ-Phái, song con cũng đồng con, hễ bao nhiêu Nam tức cũng bao nhiêu Nữ ; Nam,Nữ vốn như nhau, nên Thầy đến phong cho Nữ phái buổi lập Pháp-Chánh-Truyền, chẳng hiểu có điều chi huyền bí với Thầy cùng Ngọc-Hư-Cung nên Thầy mới đành ḷng nói ra lời ấy, rồi lại cam ḷng để cho Đức Giáo-Tông đứng lập đặng tránh cho khỏi luật-lệ Thiên-Điều hay chăng? hễ càng suy-nghĩ lại càng thêm sợ hằng ngày .
Xem lại Nữ-phái không biết trao-ǵôi trí-thức đặng làm trách nhậm cho xứng vị ḿnh, th́ lại càng âu-lo thêm nữa !
Chính ḿnh Cao-Thượng-Phẩm mới giáng cơ nói rằng nhờ Ngài cầu xin tha-thứ cho Nữ-phái nơi Ngọc-Hư , bằng chẳng th́ đă bị phế ; xin chư Đạo-Tỷ để dạ lo lấy phận ḿnh . P.C.T.-" Hội-Thánh nghe Lăo ban sắc-phục cho Nữ-phái; nghe và từ đây xem sắc tốt ấy mà hành lễ theo đẳng-cấp " .
C.G.- Đức Giáo-Tông đến kêu Hội-Thánh Nam-phái nói rằng: từ đây phải xem sắc tốt của Nữ-phái Ngài đến ban đặng hành lễ theo đẳng-cấp .
Cái tiếng sắc tốt không, dầu ai đọc đến cũng thầm hiểu nghĩa là sâu xa ? (Nếu chư Hiền-Hữu biết coi Nữ-phái như em thơ dại, chỉ biết mến đẹp ham xinh, liệu phương dụ dỗ như Lăo vậy mới đặng làm trai con Thầy mà chớ )
Giáo-Tông duy chỉ dặn xem sắc tốt ấy mà hành lễ theo đẳng-cấp, ấy là Ngài buộc phải có trật-tự cho lắm, v́ vậy mà cũng chính ḿnh Ngài đến lập lệ Nam-Nữ phái phân-biệt nhau, chẳng đặng chung-hiệp nhau về phần xác và phần hồn cũng vậy .
Hộ-Pháp có hỏi Ngài về sự tôn-ti phẩm-trật, th́ Ngài dạy rằng: Nam-nữ vốn đồng quyền, c̣n hỏi về Lễ-Nghĩa giao thiệp về phần Đời, th́ Ngài dạy Giáo-Hữu Nam-phái cũng chịu dưới quyền Giáo-Sư Nữ-phái (Phải vậy) c̣ lễ th́ khi vào Đại-Điện tỷ như Giáo-Sư Nam-phái gặp Phối-Sư Nữ-phái th́ Nam-phái đănh lễ Nữ trước, lớn nhỏ vẫn đồng, quyền-hành tùy Chức-sắc.
P.C.T.- Nữ-phái phải tùng Đầu-Sư Nữ-Phái song Đầu-Sư lại phải tùng quyền của Giáo-Tông và Chưởng-Pháp .
C.G.- Hội-Thánh Nữ-phái phải tùng quyền Đầu-Sư Nữ-Phái, song cả thảy phải tùng Giáo-Tông và Chưởng-Pháp .
Xem rơ lại, th́ Pháp-Chánh-Truyền, truất quyền nữ-phái không cho lên địa-vị Chưởng-Pháp và Giáo-Tông .
Hộ-Pháp để lời phân phiền cùng Thầy như vầy: Thưa Thầy, Thầy đă nói con cũng đồng con, Nam-Nữ vốn như nhau mà Thầy truất quyền của Nữ-phái không cho lên địa vị Chưởng-Pháp và Giáo-Tông, th́ con e mất lẽ công-b́nh chăng ?
Thầy dạy : Thiên-Địa hữu Âm-Dương, Dương thạnh tắc sanh, âm-thạnh tắc tử, Cả Càn-Khôn Thế-Giái nhờ Dương thạnh mới bền-vững; cả chúng-sanh sống bởi Dương-quang, ngày nào mà Dương-quang đă tuyệt, âm khí lẫy-lừng, ấy là ngày Càn-Khôn Thế-Giái phải chịu trong hắc-ám, mà bị tiêu diệt, Nam ấy Dương, Nữ ấy Âm, nếu Thầy cho Nữ-phái cầm quyền Giáo-Tông làm chủ nền Đạo th́ là Thầy cho âm thắng dương, nền Đạo ắt bị tiêu-tàn ám muội .
Hộ-Pháp lại kêu-nài nữa rằng : Thầy truất quyền Giáo-Tông Nữ-phái th́ đă đành, song quyền Chưởng-pháp th́ tưởng dầu ban cho cũng chẳng hại .
Thầy dạy: " Chưởng-Pháp cũng là Giáo-Tông, mà c̣n trọng hệ hơn, là v́ người thay mặt cho Hộ-Pháp nơi Cửu-Trùng-Đài. Thầy đă chẳng cho ngồi địa-vị Giáo-Tông, th́ lẽ nào cho ngồi địa-vị Hộ-Pháp con. Bởi chịu phận rủi sanh, nên cam phận thiệt-tḥi, lẽ Thiên-Cơ đă định, Thầy chỉ cậy con để dạ thương yêu binh-vực thay Thầy kẻo tội-nghiệp !
Quyền-Hành Nữ Đầu-Sư
C.G.- Nữ Đầu-Sư quyền như Nam-phái, song điều đ́nh bên Nữ-Phái mà thôi, chặng đặng xen-lộn qua Nam, cũng như Nam chẳng xen-lộn qua Nữ .
Mỗi điều chi thuộc về Nữ-Phái th́ Giáo-Tông và Hộ-Pháp chỉ do nơi Nữ-Đầu-Sư .
Hộ-Pháp có hỏi Thầy về cái ngai của Nữ-Đầu-Sư, th́ Thầy dạy: " Ṭa-Thánh day mặt ngay hướng Tây, tức là chánh Cung-Đoài, ấy là cung Đạo, c̣n bên tay trái Thầy là cung-Càn, bên tay mặt Thầy là cung-Khôn, đáng lẽ Thầy phải để bảy cái ngai của Phái-Nam bên tay trái Thầy, tức bên Cung-Càn mới phải, song chúng nó v́ thể Nhơn-Đạo cho đủ Ngũ-Chi, cho nên Thầy buộc phải để vào Cung-Đạo là Cung-Đoài, cho đủ số. Ấy vậy cái ngai của Đầu-Sư Nữ-Phái phải để bên Cung-Khôn, tức là bên tay mặt Thầy" Hộ-Pháp hỏi cái ngai ấy ra sao ? th́ Thầy dạy : " Giống y như cái ngai của Quan-Thế-Âm Bồ-Tát, nghĩa là một cái Cẩm-Đôn để trong vườn Trước-Tử trên Nam-Hải, dưới chơn đạp hai bông Sen nở nhụy . "
P.C.T.- " Đầu-Sư Nữ-Phái chịu công-cử theo luật Hội-Thánh ban hành, theo luật-lệ Hội-Thánh phân xử về đường-Đời và đường-Đạo ."
C.G.- Đầu-Sư Nữ-Phái phải tuân y Tân-Luật của Hội-Thánh về đường Đạo và đường-Đời, phải chịu dưới quyền Hội-Thánh xử-trị cũng như Nam-phái vậy, dầu cho sự công-cử lên các phẩm-vị cũng phải tùng y như luật Hội-Thánh ban hành; nhứt-nhứt y quyền Nam-phái, không điều chi cải-sửa, dầu cho sự hành-chánh cũng vậy .
Quyền hành sự cũng về nơi Chánh-Phối-Sư, Đầu-Sư không đặng phép lấn quyền ; hể lấn quyền th́ phải phạm phép Chánh-Truyền, cũng như Đầu-Sư Nam-phái vậy .
P.C.T.- " Đầu-Sư Nữ-Phái mặc một bộ Đạo-Phục y như Đạo-Phục Đầu-Sư Nam-Phái, phải đội một Ni-Kim-Cô; như các văi Chùa, toàn hàng trắng áo chín dải có thêu bông-sen. Trên Kim-Cô có choàng từ đầu tới gót. Đội măo Phương-Thiên, trên chót Phương-Thiên ngay đầu tóc có Thiên-Nhăn Thầy bao-quanh một ṿng Minh-Khí, đi giày vô-ưu màu trắng, trên chót có để chữ " HƯƠNG " nghe à !
C.G.- Đầu-Sư Nữ-Phái mặc một bộ Đạo-Phục toàn bằng hàng trắng ; có thêu bông sen y như Đạo-Phục Đầu-Sư Nam-Phái, áo chín dải, đội một cái Ni-Kim-Cô nghĩa là : cái Ni-Kim-Cô bằng hàng trắng, y như của các vải Chùa, có thêu bông-sen, bao-quanh đầu một cái Kim-Cô bằng vàng, trên Ni-Kim-Cô ấy phải choàng một cái măo Phương-Thiên, nghĩa là : cái choàng bằng hàng cho thiệt mỏng, trên chót thêm một cái mũ bằng vàng chụp trọn đầu tóc, chính giữa ngay trước mặt có chạm Thiên-Nhăn-Thầy, bao-quanh một ṿng Minh-Khí, cái choàng của măo Phương-Thiên phải cho thiệt dài, ba thước ba tất ba phân, v́ mỗi phen lên ngự trên ngai; th́ phải có hai vị Lễ-Sanh Nữ-Phái theo sau, nâng đỡ chẵng cho phết dưới đất; chơn đi giày vô-ưu toàn bằng hàng trắng, trên chót mũi giày có thêu chữ " HƯƠNG " là tịch Đạo (xin giải Tịch-Đạo của Nữ-Phái ; kế đây ). Nếu đội măo Phương-Thiên dường ấy th́ là phải bới đầu tóc ngay mỏ ác mới đặng, ( coi đẹp chớ hệ chi mà pḥng ngại ) ( V́ thấy cả Chức-Sắc Nam-Nữ đều chúm-chím cười thầm, nên Đức Lư- Giáo-Tông để câu nầy).
Hương-Tâm nhứt phiến cận Càn-Khôn Huệ đức tu chơn độ dẫn hồn Nhứt niệm Quan-Âm thùy bảo mạng Thiên niên đẳng phái thủ sanh-tồn .
Cũng như của Nam-Phái :
Thanh Đạo tam khai thất ức niên Thọ như địa huyển thạnh ḥa Thiên Vô hư qui phục nhơn-sanh khí Tại vạn cổ đàn chiếu Phật duyên .
Đường đời này của Đức-Lư-Giáo-Tông, th́ Nam lấy chữ " THANH " Nữ lấy chữ " HƯƠNG " làm tịch , tức là cả Đạo-Hữu Nam-Nữ từ Tín-Đồ chí Thiên-Phong đều trong đời Đức Lư-Giáo-Tông hành-chánh đứng vào tịch Thanh, Hương. Qua đời Giáo-Tông khác th́ Nam sẽ lấy chữ " Đạo ", Nữ chữ " Tâm ". Rồi cả chư Đạo-Hữu Nam-Nữ sẽ lấy Tịch. Đạo, Tâm ; như vậy nối truyền hoài cho hết Tịch Đạo th́ Thầy sẽ giáng cơ cho Tịch Đạo khác nữa. Lớn nhỏ, sau trước nhờ chữ Tịch Đạo ấy mà phân biệt ( hay).
Có kẻ hỏi: Thí dụ như đời Giáo-Tông, th́ Tịch Đạo của chư Đạo-Hữu Nam-Nữ đời trước, dầu Chức-Sắc hay Tín-Đồ cũng vậy, có phải buộc thay đổi Tịch-Đạo không ? Ta nói không, v́ chính ḿnh Giáo-Tông kế vị cũng phải giữ Tịch-Đạo trước, kỳ dư những Tín-Đồ của đời Ngài độ-rổi, tức là chi Tộc của Ngài, mới đặng thay đổi mà thôi, c̣n những vị Chức-Sắc cùng là Tín-Đồ của Giáo-Tông đời trước c̣n sót lại; th́ thuộc về chi tộc của Giáo-Tông ấy không đặng phép thay đổi Tịch ( hay ) .
Tỷ như có tân Giáo-Tông sẽ lên kế vị cho Lư-Giáo-Tông th́ cả Tín-Đồ Nam-Nữ mới nhập-môn đều phải lấy Tịch " Đạo,Tâm ", dầu trong hàng Tín-Đồ ấy sẽ có một chơn-linh xứng-đáng địa-vị Chánh-Phối-Sư, mà Thầy giáng cơ phong chức đi nữa, th́ cũng chịu Tịch Đạo Tâm, như các Tín-Đồ khác, chớ Chức-Sắc và Tín-Đồ trong đời Lư-Giáo-Tông c̣n th́ giữ Tịch "Thanh Hương " mà thôi, không đặng thay đổi .
Quyền-Hành Chánh Phối-Sư và Phối-Sư
C.G.- Y như quyền-hành Chánh-Phối-Sư và Phối-Sư Nam-Phái , song Chưởng-Quản Nữ-Phái mà thôi .
P.C.T.- " Phối-Sư cũng mặc y-phục như vậy, song không có măo Phương-Thiên, áo ba dải, nhưng trước ngực có thêu Thiên-Nhăn Thầy, bao-quanh một ṿng Minh-Khí ".
C.G.- Chánh-Phối-Sư mặc Đạo phục y như Đầu-Sư, áo chín dải, toàn bằng hàng trắng, nơi trước ngực có thêu Thiên-Nhăn Thầy, bao-quanh một ṿng Minh-Khí áo có thêu bông sen y như của Đầu-Sư vậy, đầu đội Ni-Kim-Cô cũng như Đầu-Sư, chơn đi giày Vô-ưu, có Tịch Đạo trước mũi, song không đặng phép đội măo Phương-Thiên .
Phối-Sư cũng mặc Đạo phục y như Chánh-Phối-Sư song áo có ba dải mà thôi. Chơn cũng đi giày Vô-ưu, có chữ Tịch Đạo trước mũi .
Quyền-Hành Giáo-Sư
C.G.- Y như quyền-hành Giáo-Sư Nam-Phái, song chưởng quản phần Nữ-Phái mà thôi.
P.C.T.- " Giáo-Sư mặc áo ba dải ; đội Ni-Kim-Cô bằng hàng trắng, không đi giày
Giáo-Sư mặc Đạo phục toàn bằng hàng trắng trơn, không thêu bông sen, áo ba dải, đầu đội Ni-Kim-Cô bằng hàng trắng, phải cho dài từ đầu tới gót, y như của Đầu-Sư và Phối-Sư, chơn không đi giày .
Quyền-Hành Giáo-Hữu
C.G.- Y như quyền-hành Nam-phái, song chưởng quản phần Nữ-phái mà thôi.
P.C.T.- Giáo-Hữu mặc Đạo-phục như Giáo-Sư, nhưng không đội măo, giắt một bông-sen, trên bông sen có Thiên-Nhăn Thầy .
C.G.- Giáo-Hữu mặc Đạo phục y như Giáo-Sư, song trên đầu không đặng đội măo Ni-Kim-Cô, chỉ giắt một bông-sen trên đầu tóc mà thôi, giữa bông-sen có Thiên-Nhăn Thầy
Quyền-Hành Lễ-Sanh
C.G.- Y như quyền-hành Nam-phái, song chưởng quản về phần Nữ-phái mà thôi .
P.C.T.- Lễ-Sanh Nữ-phái mặc Đạo phục như Giáo-Hữu, nhưng choàng ngang trên đầu một đoạn vải mỏng cột ra sau ót, thả một mí dài một mí vắn, ngay đầu tóc có giắt một bông-sen.
C.G.- Lễ-Sanh Nữ-phái mặc Đạo phục y như Nữ-Giáo-Hữu, nhưng trên đầu th́ choàng ngang một đoạn vải mỏng cột ra sau ót, thả một mí dài một mí vắn, xuống cho tới khỏi trôn, ngay đầu tóc có giắt một cái bông-sen trơn chớ không Thiên-Nhăn.( phải sửa y -phục của Lễ-Sanh như vầy chớ phần nhiều người sái về liên-hoa ấy lắm ).
Quyền-Hành Chánh-Trị-Sự
C.G.- Y như quyền Chánh-Trị-Sự Nam-phái song chưởng quản phần Nữ-phái mà thôi.
Chánh-Trị-Sự mặt Đạo-phục y như Lễ-Sanh, song toàn bằng vải trắng, nịt ngang lưng một sợi dây cũng bằng vải trắng, cho thật cứng như dây nịt ( bề ngang 0m03 ) áo Đạo cổ trịt viền chỉ kim-tuyến vàng, nơi tay trái có ba sắc Đạo ( bề ngang 0m06 bề dài 0m10 ) đầu để trần .
Quyền-Hành Phó-Trị-Sự
C.G.- Y như quyền-hành Phó-Trị-Sự Nam-Phái song chưởng-quản phần Nữ-phái mà thôi .
Phó-Trị-Sự mặc Đạo phục y như Chánh-Trị-Sự, song áo cổ trịt viền chỉ kim-tuyến trắng, không đặng phép nịt ngang lưng một sợi dây như Chánh-Trị-Sự, áo một dải, nơi tay trái cũng có ba sắc Đạo ( bề ngang 0m03 bề dài 0m05 )
Quyền-Hành Thông-Sự
C.G.- Y như quyền-hành Thông-Sự Nam-phái, song chưởng-quản phần Nữ-phái mà thôi.
Thông-Sự mặc một bộ Đạo-phục toàn bằng vải trắng, không đặng phép viền chỉ kim-tuyến, mà hai bên cổ áo có thêu ba cổ-pháp của Đạo, là: B́nh-Bát-Vu, Phất-Chủ và Bộ Xuân-Thu, y như h́nh trên măo Tiểu-phục của Hộ-Pháp, nịt ngang lưng một sợi dây cũng bằng vải trắng cho thiệt cứng như dây nịt, ( bề ngang 0m03 ).
Luật Công Cử
Của Chức-Sắc Cửu-Trùng-Đài ( Nam-Phái và Nữ-Phái )
C.G.- Cả Chức-Sắc Cửu-Trùng-Đài Nam-Nữ, Đều phải thọ phong nơi Hiệp-Thiên-Đài hoặc bởi cơ-bút hoặc bởi khoa-mục hoặc bởi công-cử.
Nên khi công-cử phải có mặt Chức-Sắc Hiệp-Thiên-Đài, giữ lẽ công-b́nh cho khỏi điều tư-vị, lại c̣n có phương thế hỏi Đức Giáo-Tông cùng Thầy, coi người đắc cử có phải chánh vị hay chăng ? nên trước khi thọ sắc phải do nơi Đức Giáo-Tông cùng Thầy mới đặng .
P.C.T.- " Đầu-Sư muốn lên Chưởng-Pháp th́ nhờ ba vị công-cử nhau "
C.G.- Ba vị Đầu-Sư muốn lên Chưởng-Pháp th́ cả ba người phải có mặt nơi Ṭa-Thánh mà công-cử nhau trước mặt Hội-Thánh Cửu-Trùng-Đài và Hiệp-Thiên-Đài chứng kiến .
Phối-Sư lên Chánh-Phối-Sư th́ Pháp-Chánh-Truyền không quyết tức là phẩm Chánh-Phối-Sư do nơi quyền Giáo-Tông lựa chọn.
P.C.T.- " Phối-Sư muốn lên Đầu-Sư th́ 36 vị công-cử "
C.G.- Phối-Sư muốn lên Đầu-Sư, th́ cả 36 vị xúm nhau công-cử . Tỷ như hai phẩm Đầu-Sư bị khuyết th́ phép chia thăm làm hai theo luật công-cử thường t́nh, nghĩa là mỗi người phải cho đủ 18 lá thăm hay là hơn mới đắc cử. Sự công-cử ấy phải tại nơi Ṭa-Thánh trước Hội-Thánh Cửu-Trùng-Đài, có Hiệp-Thiên-Đài chứng-kiến mới đặng.
P.C.T.- " Giáo-Sư muốn lên Phối-Sư th́ 72 vị kia xúm nhau công-cử "
C.G.- Giáo-Sư muốn lên Phối-Sư th́ 72 vị xúm nhau công-cử, phép chia thăm cũng buộc theo luật thường-t́nh, sự công-cử ấy phải tại nơi Ṭa-Thánh trước Hội-Thánh Cửu-Trùng-Đài có Hiệp-Thiên-Đài chứng kiến mới đặng .
P.C.T.- " Giáo-Hữu muốn lên Giáo-Sư, th́ nhờ 3.000 vị kia xúm nhau công-cử ".
C.G.- Giáo-Hữu muốn lên Giáo-Sư th́ cả ba ngàn vị kia xúm nhau công-cử, phép chia thăm cũng buộc theo luật thường-t́nh. Sự công-cử phải nơi Ṭa-Thánh trước Hội-Thánh Cửu-Trùng-Đài, có Hiệp-Thiên-Đài chứng kiến mới đặng .
P.C.T.- " Lễ-Sanh muốn lên Giáo-Hữu, th́ nhờ có cả Lễ-Sanh xúm nhau công-cử.
C.G.- Lễ-Sanh muốn lên Giáo-Hữu, th́ nhờ có cả Lễ-Sanh xúm nhau công-cử, phép chia thăm cũng cứ theo luật thường t́nh. Nếu có bằng nhau, người nào hạnh đức nhiều th́ cho đắc cử. Sự công-cử ấy phải tại nơi Ṭa-Thánh, trước mặt Hội-Thánh Cửu-Trùng-Đài, có Hiệp-Thiên-Đài chứng kiến mới đặng.
P.C.T.- " Môn-Đệ muốn lên Lễ-Sanh, th́ nhờ cả Môn-Đệ xúm nhau công cử. Kỳ dư Thầy giáng cơ cho người nào th́ mới khỏi luật ấy mà thôi ".
C.G.- Môn-Đệ muốn lên Lễ-Sanh, th́ nhờ cả Môn-Đệ xúm nhau công-cử, phép chia thăm cũng cứ luật thường th́n, sự công cử này các nơi Thánh-Thất làm đặng, song khi đắc cử phải về Ṭa-Thánh đặng thi lại, như đậu mới đặng lănh chức , bằng rớt th́ bỏ, Hay (Ấy là lời khen của Đức Lư-Giáo-Tông ) kỳ dư Thầy giáng cơ phong thưởng cho người nào th́ mới khỏi luật lệ ấy mà thôi .
Hộ-Pháp có hỏi Đức Lư-Giáo-Tông về sự công-cử của Chánh-Trị-Sự, Phó-Trị-Sự và Thông-Sự, th́ Ngài dạy như sau này .
" Chức Chánh-Trị-Sự th́ nhờ có cả Phó-Trị-Sự và Thông-Sự xúm nhau công-cử, phép chia thăm cứ theo luật thường t́nh. Sự công-cử ấy phải tại nơi Thánh-Thất sở tại, trước mặt người Đầu-Họ, có các Chánh-Trị-Sự kia làm chứng mới đặng. Tờ phong chức cho Chánh-Trị-Sự th́ phải có Giáo-Tông và Hộ-Pháp kư tên mới đặng " .
Tín-Đồ muốn lên Phó-Trị-Sự, th́ nhờ cả Tín-Đồ trong Họ xúm nhau công-cử, Phép chia thăm cứ luật thường t́nh , sự công-cử ấy phải tại nơi Thánh-Thất sở-tại trước mặt người làm Đầu-Họ và có Chánh-Trị-Sự làm chứng mới đặng. Tờ phong-sắc cho Phó-Trị-Sự phải để cho Đức Giáo-Tông kư tên mới đặng .
Tín-Đồ muốn lên Thông-Sự th́ nhờ cả Tín-Đồ trong Họ xúm nhau công-cử Phép chia thăm cứ luật thường t́nh, sự công-cử ấy phải tại nơi Thánh-Thất sở-tại, trước mặt người làm Đầu-Họ và Chánh-Trị-Sự chứng-kiến mới đặng. Tờ phong-sắc cho Thông-Sự phải để cho Hộ-Pháp kư tên mới đặng.
P.C.T.- " C̣n Giáo-Tông th́ hai phẩm Chưởng-Pháp và Đầu-Sư tranh đặng, song phải chịu cho toàn Môn-Đệ công-cử mới đặng. Kỳ dư Thầy giáng cơ ban thưởng mới ra khỏi luật ấy "
C.G.- Phẩm Giáo-Tông th́ hai phẩm Chưởng-Pháp và Đầu-Sư tranh đặng, song phải chịu toàn cả Hội-Thánh Hiệp-Thiên-Đài, Cửu-Trùng-Đài và chư Tín-Đồ đồng-tâm công-cử .Vậy th́ buộc phải có người của Hiệp-Thiên-Đài và Cửu-Trùng-Đài chứng-kiến cho cả Tín-Đồ công-cử. Khi đắc số thăm mỗi vị phải gởi về Ṭa-Thánh có Thượng-Hội kiểm soát . Bàn Thượng-Hội ấy phải chọn người của Hội-Thánh Cửu-Trùng-Đài và Hiệp-Thiên-Đài hiệp một kể từ Đầu-Sư, Thượng-Phẩm, Thượng Sanh đổ lên trừ người ra tranh cử .
Khi đắc cử th́ phải truyền tin ra cho khắp nhơn-sanh đều biết hết .
Đắc cử quả quyết rồi, nghĩa là: khi Hội-Thánh đă đủ chứng chắc không điều chi bất công th́ Hội-Thánh mới xúm nhau làm lễ đăng-điện cho Ngài. C̣n như có điều bất công, th́ buộc phải đ́nh hoặc công-cử lại, hay là xét-đoán lại .
Các chức-sắc đều phải chịu theo luật công-cử nầy, kỳ dư Thầy giáng cơ phong thưởng cho ai mới ra khỏi luật .
Hiệp-Thiên-Đài
Trước khi Thầy lập Pháp-Chánh-Truyền Hiệp-Thiên-Đài, Thầy kêu " Cả chư Môn-Đệ khá tuân mạng " th́ Thầy đă chỉ rơ rằng : Thầy lập Hiệp-Thiên-Đài rất trọng hệ là dường nào . Sự trọng hệ ấy là chi ? Sau đây nên giải rơ :
Cơ Tạo-Hóa chỉ có hai bí-mật tối trọng, một là quan-sát sự hữu-h́nh, hai là xét đóan sự vô-vi; quan-sát sự hữu-h́nh th́ dễ, mà xét đoán sự vô-vi th́ khó: hữu-h́nh với vô-vi chỉ phân nhau với màn bí-mật, từ thuở tạo Thiên lập Địa, dầu cho bậc Trí-Thức Nhơn-Sanh đặng tấn hóa lên tới bậc Đại-giác đi nữa, cũng chưa hề có phương-thế hé trọn-vẹn màn bí-mật ấy, mà ḍm qua phía vô-vi cho đặng, nhưng nhơn-sanh đă có sẵn nơi tay một cái ch́a khóa, là xem cơ tương-đắc của hữu-h́nh và vô-vi trong sự sanh-họat của vạn-vật. Vô-Vi và Hữu-h́nh phải hiệp làm một, mới thuận theo cơ-tạo. Trời Đất có Âm-Dương, vạn-vật có thể-phách, nhơn-lọai có xác-hồn. Sự sống của vạn-lọai trong càn-khôn Thế-Giái chỉ nhờ có vật-chất ( La matière ) và tinh-thần ( L'essence ) tương hiệp mới thành h́nh. Cả vật-chất hồn, thảo mộc hồn, thú cầm hồn Nhơn-hồn, Thần-hồn, Thánh-hồn, Tiên-hồn, Phật-hồn, Thiên hồn đều khác đẳng cấp nhau, nên h́nh thể cũng biến sanh ra khác. Vật-chất không giống thảo-mộc, thảo-mộc không giống thú-cầm, thú-cầm không giống ngừơi, người không giống Thần, Thần không giống Thánh, Thánh không giống Tiên, Tiên không giống Phật, Phật không giống Trời, nói tóm một lời, h́nh thể tâm thần đều khác hẵn.
Vật-chất ( La matière ) phải tùng lịnh tinh thần ( L'essence ) mà lập thành h́nh tựơng. Cái cớ hiển-nhiên là h́nh thể của Nhơn-lọai cũng phải tùng tinh-thần mà biệt phân đẳng-cấp. Kẻ hung bạo th́ h́nh dung cổ-quái, c̣n ngừơi lương-thiện th́ tướng hảo quang minh; nhờ đó mà cổ-nhơn xem tướng đoán tánh người.
Xác phải phù hạp với hồn, cũng như vật-chất phải phù hạp với tinh thần, vật-chất vốn hữu-h́nh, mà tinh-thần lại vô-vi, vô-vi cùng hữu-h́nh phải tương đắc, thấy hữu-h́nh đoán vô-vi, biết vô-vi mới định-quyết hữu-h́nh.
Ấy vậy Cửu Trùng Đài là xác, Hiệp Thiên Đài là hồn. Đă nói rằng Cửu Trùng Đài là Đời, tức nhiên là xác của Đạo, c̣n Hiệp Thiên Đài là Đạo, tức nhiên là chơn thần của Đạo, vậy th́ xác thịt có định hạn lệ đẳng cấp, chớ chơn thần chẳng hề định hạn lệ đẳng cấp đặng. Nhiều đứng Thiêng Liêng cao mà lại tái thế muốn ra hèn hạ, c̣n cũng có nhiều đứng Thiêng Liêng thấp mà lại nhờ một phen đắc Đạo lập vị cao trọng tột phẩm, vậy th́ Thiêng Liêng không có giới hạn tức là Đạo không có giới hạn. Ấy là cơ bí mật của Đạo vậy.
Chư Hiền Hữu cũng như chư Hiền Muội sẽ thấy rằng : Thầy không quyết định trách nhậm của mỗi người Chức Sắc Hiệp Thiên Đài, bởi cớ mà gây nên lắm điều trắc trở trong phẩm trật của cả Thiên Phong. Nghĩa là : để tự nhiên cho cả Chức Sắc Hiệp Thiên Đài lập vị ḿnh, thế nào cho xứng đáng cùng phẩm định.
Cửu Trùng Đài là Đời, mà Hiệp Thiên Đài là Đạo, cho nên buộc Đời phải nương Đạo mà lập ra thiệt tướng, mới mong độ rỗi nhơn sanh chuyển cơ tạo hóa.
Cái hệ trọng là nếu không có Hiệp Thiên Đài th́ không có Đạo, Trời Đất qua chớ Đạo không qua, nhơn loại tuyệt chớ Hiệp Thiên Đài không tuyệt. ( Hay lắm - Ấy là lời khen của Đức Lư Giáo Tông. )
Hiệp Thiên Đài là tay vén màn bí mật cho sự hữu h́nh và sự vô vi hiệp làm một, tức là tay làm cho Đạo với Đời tương đắc vậy. V́ cớ ấy mà Thầy giáng cơ buộc cả chư Môn Đệ Thầy, chẳng khi nào đặng phép trái mạng lịnh của Thầy.
Dưới đây Thầy đă nói rơ :
P.C.T.- Hiệp Thiên Đài là nơi Thầy ngự, cầm quyền Thiêng Liêng mối Đạo, hễ Đạo c̣n th́ Hiệp Thiên Đài vẫn c̣n.
C.G.- Thầy là Chuá cả Càn Khôn Thế Giái, tức là chuá tể sự vô vi, nghĩa là chủ quyền của Đạo, mà hễ chủ quyền Đạo, ngự nơi nào th́ là Đạo ở nơi ấy.
Thầy đă nói Hiệp Thiên Đài là nơi Thầy ngự, ấy là nơi Thầy cầm quyền Thiêng Liêng mối Đạo, vậy Đạo c̣n th́ Ṭa ngự của Thầy là Hiệp Thiên Đài vẫn c̣n, hễ nói Đạo chẳng hề khi nào bị diệt, v́ Đạo diệt th́ là tận thế, vậy th́ Đạo chưa tuyệt, ắt Hiệp Thiên Đài cũng không tuyệt, ( Hay lắm- Ấy là lời khen của Đức Lư Giáo Tông. ).
P.C.T.- Thầy đă nói Ngủ Chi Đại Đạo bị qui phàm là v́ khi trước Thầy giao Chánh Giáo cho tay phàm, càng ngày càng xa Chánh Giáo, mà lập ra Phàm Giáo, nên Thầy nhứt định đến chính ḿnh Thầy, đặng dạy dỗ các con mà thôi ; chớ không chịu giao Chánh Giáo cho tay phàm nữa.
C.G.- Câu nầy Thầy đă nói rơ nghĩa, duy Thầy chỉ than rằng : khi trước Thầy lỡ giao Chánh Giáo cho tay phàm, hễ càng lâu chừng nào th́ Thánh Đức lại càng hao ṃn mà phàm tâm lại tái phục, nhơn loại sửa cải Chánh Giáo, cho vừa theo thế lực của nhơn t́nh mà lần lần làm cho Thánh Giáo phải trở nên phàm giáo. ( Hay - Ấy là lời khen của Đức Lư Giáo Tông. )
Nay Thầy nhứt định đến chính ḿnh Thầy đặng dạy dỗ nhơn sanh mà thôi, chớ không chịu giao nền Chánh Giáo của Thầy cho tay phàm nữa.
Thảng như có kẻ hỏi : Như đă nói vậy, sao Thầy lại giao Thánh Giáo cho phàm là Cửu Trùng Đài và Hiệp Thiên Đài, là ư nghĩa ǵ? Trong bài diễn văn của Hộ-Pháp đọc tại Ṭa-Thánh ngày 14 tháng hai năm Mậu-Th́n, có giải rơ rằng : Thầy đến qui các lương sanh của Thầy đă sai đến trước lại làm một đặng lập Hội Thánh mà làm h́nh thể của Thầy, hầu tránh khỏi hạ trần trong lúc Tam Kỳ Phổ Độ nầy. ( Hay ) Hội Thánh ấy, có hai phần tại thế : Phần hữu h́nh là Cửu Trùng Đài, tức là Đời nghĩa là xác ; một phần bán hữu h́nh là Hiệp Thiên Đài nghĩa là : nửa Đời nửa Đạo, ấy là chơn thần ; c̣n phần vô vi là Bát Quái Đài tức là hồn, ấy là Đạo.
Đă nói rằng : Thầy là chúa tể của sự vô vi, ắt Bát Quái Đài th́ Thầy là chủ, mà chủ Bát Quái Đài là chủ của hồn Đạo, hồn hiệp với xác bởi chơn thần, ấy vậy chơn thần là trung gian của hồn và xác ; xác nhờ hồn mà nên, th́ Cửu Trùng Đài cũng phải nhờ Hiệp Thiên Đài mới mong thành Đạo. ( Hay - Ấy là lời khen của Đức Lư Giáo Tông.)
Như có kẻ hỏi nữa : Thầy là Chí Tôn, huyền diệu vô biên, mà lại nói Thầy không giao Thánh Giáo cho tay phàm nữa, sao lại cũng c̣n phải nhờ Hiệp Thiên Đài, cũng là phàm vậy ? Nếu không Hiệp Thiên Đài, th́ Thầy không có thể lập Đạo sao ?.
Ta lại nói : Thầy là chúa sự vô vi, nghĩa là chúa các việc vô h́nh, Thầy lại ban cho người đủ khôn ngoan trí thức Thiêng liêng, đặng làm chúa của sự hữu h́nh, nghĩa là chúa cả của vạn vật, nếu muốn cho sự vô vi và sự hữu h́nh được tương đắc, th́ cả hai ông chúa phải liên hiệp nhau mới đặng, người có sức sửa cơ Tạo Hóa, song Tạo Hóa cũng tùy người mà làm cho vạo loại trở nên tận thiên, tận mỹ.
Chịu dưới quyền Thiêng Liêng của Tạo Hóa, sanh sanh, tử tử, luật lệ ấy vốn nơi Trời, số số, căn căn Thiên Điều đă định ; người chỉ đặng có một quyền tự lập, là ḿnh làm chủ lấy ḿnh, luân luân chuyển chuyển, giồi cho đẹp đẽ Thánh Đức căn sanh, đặng lên tột phẩm vị Thiêng Liêng mới nhập vào cử vô vi đồng thể cùng Trời Đất. (Hay lắm , Lăo khen đó - Ấy là lời khen của Đức Lư Giáo Tông.)
Quyền tự chủ ấy, vẫn đă định trước làm cho cả nhơn-sanh vui theo cơ Tấn-Hóa, th́ dầu cho Thầy cũng không cải qua đặng ; v́ hễ sửa cải th́ là mất lẽ công b́nh Thiêng Liêng đă định, làm chinh nghiêng cơ thưởng phạt. Hễ có công thưởng tội trừng th́ phải để rộng quyền cho người tự chủ.
Thiên cơ đă lập có Điạ Ngục với Thiên Đàng, ấy cảnh thăng cảnh đọa.
Địa Ngục dành để cho kẻ bạo tàn, Thiên Đàng cho người Đạo Đức, th́ cân công b́nh Thiêng Liêng đă sẵn. Ấy vậy chẳng buộc ai vào Địa Ngục, mà cũng chẳng nâng đỡ ai đến Thiên Đàng. Đôi đường hiển hiện, tự quyền người lựa chọn, siêu đọa tại nơi ḿnh, các đấng Thiêng Liêng duy có thương mà chỉ dẫn. (Hay - Ấy là lời khen của Đức Lư Giáo Tông).
Thầy đến, nếu dùng cả quyền Thiêng Liêng làm cho chúng sanh thấy đặng đủ đức tin, theo đường siêu mà bỏ nẻo đọa, th́ cả nhơn loại ắt xu hướng vào đường đạo đức, th́ là Thầy nâng đỡ các chơn hồn vào Thiên Đàng, không cho vào Địa Ngục, (hay - Ấy là lời khen của Đức Lư Giáo Tông.) th́ sự công b́nh Thiêng Liêng bởi nơi nào bền vững. Thưởng phạt ra bất minh, ắt phải truất bỏ cơ luân hồi chuyển kiếp.
Thầy cùng các đấng Thiêng Liêng không nhơn thân phàm ngữ, thế nào mà thông công cùng cả chúng sanh, lại c̣n cao khó vói, khuất không rờ, chỉ nhờ lương sanh giúp công gầy đạo đức. Hiệp Thiên Đài và Cửu Trùng Đài là người giúp công cho Thầy và các đấng Thiêng Liêng gầy Đạo.
Luâu hồi chuyển kiếp là cơ mầu nhiệm để cho các chơn hồn đặng cứu chuộc và tấn hóa, nếu truất bỏ cơ mầu nhiệm ấy đi, th́ Đạo nơi nào mà bền chặt ?
Nhơn loại có hóa nhân, quỉ nhân và nguyên nhân, ấy là có phân đẳng cấp, Nếu Thầy dùng huyền diệu Thiêng Liêng mà làm cho nhơn loại cả thảy đều thấy đặng cơ mầu nhiệm của Đạo, đồng đặng đắc kiếp, th́ phẩm vị Thiêng Liêng cũng không c̣n trật tự.
Trước đă nói Hiệp Thiên Đài là chơn thần, Cửu Trùng Đài là xác thịt, Bát Quái Đài là linh hồn. Hồn đặng tương hiệp cùng xác phải nhờ chơn thần, chơn thần lại là bán hữu h́nh, tiếp vô vi mà hiệp cùng h́nh thể, cũng như Đạo tiếp Thánh Đức của các đấng Thiêng Liêng mà rưới chan cho nhơn loại (hay). Nhơn loại đặng liên hiệp cùng Trời thể nào, th́ Cửu Trùng Đài phải liên hiệp cùng Bát Quái Đài thể ấy .
Bát Quái Đài là hồn của Đạo mà Thầy đă nắm chặt phần hồn th́ xác phải nương theo hồn, mới mong giữ bền sanh hoạt, hồn Đạo Thầy đă nắm chặt rồi ; th́ Đạo chẳng hề khi nào c̣n chịu dưới tay phàm nữa (hay lắm, hay lắm - Ấy là lời khen của Đức Lư Giáo Tông.). Ấy vậy Thầy nói không chịu giao Thánh Giáo cho tay phàm là tại vậy.
P.C.T.- " Lại nữa, Hiệp-Thiên-Đài là nơi của Giáo-Tông đến thông công cùng Tam Thập Lục Thiên, Tam Thiên Thế Giái, Lục Thập Thất Địa Cầu, Thập Điện Diêm Cung mà cầu siêu cho cả Nhơn-loại ".
C.G.- Câu nầy, đă có giải rơ trong chú giải Pháp Chánh Truyền, Cửu Trùng Đài Nam Phái, nên không cần nói lại.
P.C.T.- " Thầy đă nói sở dụng Thiêng Liêng ? Thầy cũng nên nói sở dụng phàm trần của nó nữa ".
C.G.- Sở dụng Thiêng Liêng là Hiệp Thiên Đài, làm trung gian của Giáo-Tông cùng chư Thần, Thánh, Tiên, Phật, nghĩa là: trung gian của Cửu Trùng Đài và Bát Quái Đài ; v́ Cửu Trùng Đài cầm quyền độ rỗi, c̣n Bát Quái Đài cầm quyền siêu-rỗi. (hay) Cả chơn thần toàn trong thế giái đặng tương hiệp nhau chỉ phải nhờ nơi cửa Hiệp Thiên Đài, ấy là phần Thiêng Liêng ; c̣n phần phàm trần th́ cầm quyền luật lệ, cũng như Đạo có phép Thiên Điều, mà ǵn giữ công b́nh Thiêng Liêng cơ tạo, chế sửa nguơn Tranh đấu (1) ra nguơn bảo tồn (1) làm cho nhơn loại đặng ḥa b́nh, lánh xa cơ tự diệt (hay- Ấy là lời khen của Đức Lư Giáo Tông.)
P.C.T.- " Hiệp Thiên Đài dưới quyền Hộ Pháp Chưởng Quản, tả có Thượng Sanh, hữu có Thượng Phẩm, phần của Hộ Pháp Chưởng quản về Pháp ".
C.G.- Vậy th́ Hiệp Thiên Đài phải dưới quyền Hộ Pháp chưởng quản, cũng như Cửu Trùng Đài dưới quyền Giáo Tông và Bát quái Đài dưới quyền Đức Chí Tôn làm chủ.
----------- (1) Nguơn Tạo Hóa, Nguơn Tấn Hóa và Nguơn Bảo Tồn, đă giải rơ trong bài chú thích Pháp Chánh truyền Cửu Trùng Đài Nam Phái.
Dưới Cửu Trùng Đài có Ṭa Tam Giáo cũng như Bát Quái Đài có Ṭa Tam Giáo Thiêng Liêng. Khi nào có Ṭa Tam Giáo Cửu Trùng Đài xử đoán rồi mà người bị cáo c̣n uất ức hàm oan th́ mới kêu nài đến Ṭa Hiệp Thiên Đài, thảng như Ṭa Hiệp Thiên Đài xử rồi mà người bị cáo c̣n uất ức nữa th́ phải kêu nài lên Ṭa Tam Giáo Thiêng Liêng là quyền của Bát Quái Đài chưởng quản. Dầu cho lập Ṭa Tam Giáo dưới Cửu Trùng Đài hay là đệ lên cho Ṭa Tam Giáo Thiêng Liêng là Bát Quái Đài, cũng đều phải do nơi Hộ Pháp. -------------
Hộ Pháp là ai ?
Huyền vi mầu nhiệm của Đạo có Thiên Điều, cơ bí mật của Đời có luật pháp, Hộ Pháp là người nắm cơ mầu nhiệm của Đạo, nắm luật của Đời, xử đoán chư Chức Sắc Thiên Phong và cả Tín Đồ cùng là xin ban thưởng ; công thưởng, tội trừng nơi thế nầy. Hễ có phàm trị mới khỏi Thiên trị ; phải chiếu luật Đạo cho toàn cả Tín Đồ, khỏi bị Thiên Điều, giữ phẫm vị Thiêng Liêng mỗi Chức Sắc, ắt phải ǵn giữ đạo-đức của mỗi người . Người dùng h́nh phàm làm cho giảm tội Thiêng Liêng (Hay - Ấy là lời khen của Đức Lư Giáo Tông). Nắm cơ mầu nhiệm công b́nh mà đưa các chơn hồn vào Bát Quái Đài, hiệp cùng chư Thần, Thánh, Tiên, Phật. Người nắm trọn cả luật Đạo và luật Đời đặng xử đoán, làm chủ pḥng Xử Đoán.
Dưới quyền Hộ Pháp có bốn vị :
1. Tiếp-Pháp 2. Khai-Pháp 3. Hiến-Pháp 4. Bảo-Pháp
Bốn vị ấy đồng quyền cùng Hộ Pháp ; khi đặng lịnh người sai đi hành chánh, song mỗi vị có mỗi phận sự riêng, quyền hành riêng là :
Tiếp-Pháp là người tiếp luật lệ, đơn trạng kiện thưa, có quyền xét đoán, coi có nên phân định hay chăng ; những điều nào không đáng th́ chiếu theo Đạo Luật, hoặc bỏ qua, hoặc trả lại Cửu Trùng Đài c̣n như đáng việc phải phân định, th́ phải dâng lên cho Khai-Pháp định đoạt.
Khai-Pháp khi tiếp đặng luật lệ, đơn trạng kiện thưa của Cửu Trùng Đài định xử hay là đă xử nơi Tiếp-Pháp dâng lên, th́ quan sát coi nên cho cả Chức Sắc Hiệp Thiên Đài biết cùng chăng, như đáng việc th́ tức cấp nhứt diện tư tờ cho Cửu Trùng Đài xin đ́nh đăi nội vụ lại bao lâu tùy ư, song chẳng đặng phép quá 15 ngày, nhứt diện tŕnh cho Hộ Pháp hay, đặng Hộ-Pháp mời nhóm HIỆP THIÊN ĐÀ khi hội Hiệp Thiên Đài th́ Khai-Pháp phải khai rơ nội vụ ra cho Hiệp Thiên Đài quyết định, như quyết định phải sửa cải Luật lệ hay là buộc án, th́ Khai-Pháp phải dâng lại cho Hiến Pháp.
Hiến Pháp khi tiếp đặng luật lệ đơn trạng, th́ phải mở đường tra vấn cho minh lẽ nên hư, phải trái, đủ chứng cớ rơ ràng, rồi dâng lên cho Bảo Pháp cho đủ nội vụ, cấm Hiến-Pháp không đặng thông đồng cùng Hiến-Đạo và Hiến-Thế. Ấy vậy kể từ việc chi đă giao vào tay Hiến-Pháp rồi, th́ đă ra bí mật, dầu cho chức sắc Hiệp-Thiên-Đài cũng không đặng biết tới nữa.
Bảo-Pháp th́ giữ ǵn sự bí mật ấy cho kín nhiệm, làm tờ đoán xét và định án chiếu y theo luật Đạo rồi dâng lên cho Hộ-Pháp đặng người phân xử.
Bảo-Pháp là người Đầu-Pḥng Văn của Hộ-Pháp.
P.C.T. - "Lo Bảo-hộ luật đời và luật Đạo, chẳng ai qua luật mà Hiệp-Thiên-Đài chẳng biết".
C.G. - Nói tóm lại, Hộ-Pháp là người bảo-hộ, luật đời và luật Đạo, ǵn giữ cho Đạo khỏi qui phàm, nâng đỡ cho đời vào Thánh-vị, chẳng ai qua luật mà Hiệp-Thiên-Đài chẳng biết, dầu toàn Cửu-Trùng-Đài hay là Hiệp-Thiên-Đài sái luật th́ Hộ-Pháp phải phân xử cho phân minh, v́ vậy mà Thầy buộc cả chi "Pháp" phải thề giữ dạ vô tư mà hành chánh.
Thượng-Phẩm là ai?
Thượng-Phẩm là người thay mặt cho Hộ-Pháp, phải tùng lịnh Hộ-Pháp mà hành chánh. Hể bước chơn vào cửa Đạo, th́ là có Thiên-Phẩm, mà hể có Thiên-Phẩm rồi th́ Thầy lại đem lên cho tới Thượng-Phẩm mới trọn nghĩa Phổ-Độ.
Các chơn linh dầu nguyên-nhân hay hóa-nhân đều nhờ Thượng-Phẩm ǵn-giữ binh vực cho ngồi đặng an-ổn địa-vị ḿnh, giúp đỡ cho đức hạnh trổi thêm cao cho khỏi phạm luật lệ; xem sóc ngôi thứ chẳng cho giành-giựt lẫn nhau, ắt giữ cho Cửu-Trùng-đài đặng ḥa nhă êm-đềm, khép cửa Thiên Môn, cấm đường không cho các chơn linh thối bước (hay). Phẩm trật nhờ người mà đặng thăng lên, hay là bị người mà phải hạ.
Người nắm luật Đạo nơi tay mà binh vực ca chư chức sắc Thiên-phong và các Tín-Đồ, chẳng cho ai phạm luật, vừa lo cho người Đạo-hạnh lên cho tột phẩm vị ḿnh.
Thượng-Phẩm là chủ pḥng cải luật, làm Trạng-Sư của Tín-Đồ.
P.C.T. - Thượng-Phẩm th́ quyền về Đạo, dưới quyền:
1. Tiếp-Đạo 2. Khai-Đạo 3. Hiến-Đạo 4. Bảo-Đạo
Lo về Tịnh-Thất, mấy Thánh-Thất đều xem sóc chư Môn-Đệ Thầy, binh vực chẳng cho ai phạm luật đến khổ khắc cho đặng.
C.G. - Các Tịnh-Thất đều về quyền của Thượng-Phẩm cai-quản. Cả Tín-Đồ th́ về phần người binh-vực, chẳng cho ai phạm luật đến khổ khắc cho đặng, các chức sắc trấn nhậm mấy Thánh-Thất phải do nơi quyền người thuyên bổ, liệu lượng tài sức mỗi người, mà chỉ định phận sự (công b́nh vậy).
Thượng -Phẩm là cây cờ của Đạo. Hễ Đạo nơi nào th́ Thượng-Phẩm nơi ấy.
Thượng-Phẩm đối quyền với Chưởng-Pháp bên Cửu-Trùng-Đài.
Hiệp-Thiên-Đài là luật-lệ mà Thượng-Phẩm lại là Chánh-Trị, ấy vậy Thượng-Phẩm là người của Cửu-Trùng-Đài nơi Hiệp-Thiên-Đài.
Bốn vị Thời-quân của Chi Đạo đồng quyền cùng Thượng-Phẩm khi người ban quyền hành-chánh, song mỗi vị có phận-sự riêng, quyền-hành riêng là:
Tiếp-Đạo là người tiếp cáo trạng án-tiết th́ phải quan-sát trước coi có oan khúc chi chăng, đáng ra binh vực th́ phải dâng lại cho Khai-Đạo.
Khai Đạo khi đặng tờ kêu nài cầu-rỗi, th́ liệu như đáng rỗi, phải nhứt diện tư tờ qua cho Ṭa Tam-Giáo Cửu-Trùng-Đài xin đ́nh án bao lâu tùy ư, song chẳng đặng phép quá 15 ngày, nhứt diện dâng sớ cho Hộ-Pháp cầu nhóm Đại-Hội Hiệp-Thiên-Đại đặng định liệu, như phải đáng bào chữa th́ Khai-Đạo phân-giải giữa hội cho ra lẽ oan- ưng, Hiệp-Thiên-Đài cho lịnh th́ mới dâng nội vụ lên cho Hiến-Đạo.
Hiến-Đạo khi đặng tờ chi của Khai-Đạo dâng lên, tức cấp phải t́m biết căn nguyên cho rơ ràng, cấm không cho Hiến-Đạo thông đồng cùng Hiến-Pháp và Hiến-Thế.
Sự chi đă vào tay Hiến-Đạo rồi th́ đă ra bí mật, dầu cho Chức-Sắc Hiệp-Thiên-Đài cũng không đặng biết tới nữa.
Hiến-Đạo phải dâng nội-vụ lên cho Bảo-Đạo.
Bảo-Đạo phải ǵn-giữ bí mật ấy cho kín nhiệm, làm tờ lư-đoán binh-vực chiếu y luật Đạo rồi dâng lên cho Thượng-Phẩm.
Thượng-Phẩm và tứ vị Thời-Quân của chi Đạo, phải thề giữ dạ vô tư mà hành chánh.
Thượng-Sanh là ai?
Vật-chất hữu-sanh thảo-mộc hữu-sanh, cầm-thú hữu-sanh, nhơn-loại hữu-sanh, tức là chúng-sanh. Trong chúng-sanh đă có nguyên-sanh (1), hóa-sanh (2) và quỉ-sanh (3)
~~~~~~~~~~~~~~~~ (1) Nguyên-sanh là gốc từ Khai-Thiên đă có (2) Hóa-sanh là Khai-Thiên rồi mới biến hóa ra (3) Quỉ-sanh là hai phẩm kia phạm Thiên-Điều bị sa-đọa.
~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tỷ như nguyên-nhân là khi Khai-Thiên rồi, th́ đă có chơn-linh ấy c̣n hóa-nhân là chơn-linh vật-loại, đoạt đến phẩm-vị nhơn-loại, c̣n quỉ-nhơn là hai chơn-linh kia xu hướng ác-hành mà bị đọa-đày vào quỉ-vị.
Trong các kiếp hữu-sanh duy có phẩm người là cao hơn hết, nên gọi là Thượng-Sanh.
Lập Tam-Kỳ Phổ-Độ này, Thầy đem các chơn-linh dầu nguyên-sanh, quỉ-sanh hay là hóa-sanh lên phẩm-vị nhơn loại mới trọn câu phổ-độ.
Chơn linh các nguyên-nhân bị đọa trần, quỉ-nhơn chuộc tội hay là hóa-nhân thăng cấp đều nhờ Thượng-Sanh độ-rỗi (ấy là thế độ) nên. Thượng-Sanh làm chủ của Thế-Đạo, nắm luật thế nơi tay, mà d́u dắt cả chúng sanh vào cửa Đạo.
Ai làm ngăn cản bước đường tu của thế-gian th́ Thượng-Sanh đặng quyền kiện cùng Ṭa-Thánh; Chư Chức-Sắc phạm luật làm cho chúng-sanh phải xa lánh Đạo, th́ người có quyền xin trị tội tức th́.
Thượng-Sanh làm chủ pḥng Cáo-Luật.
P.C.T. - Thượng-Sanh th́ lo về phần Đời.
C.G. - Mỗi sự chi thuộc về đời th́ về quyền của Thượng-Sanh
Dưới quyền của Thượng-Sanh có bốn vị Thời-Quân là:
1. Tiếp-Thế 2. Khai-Thế 3. Hiến-Thế 4. Bảo-Thế
Bốn vị Thời-Quân chi Thế đặng cùng quyền cùng Thượng-Sanh khi người ban lịnh hành-chánh; song mỗi vị có mỗi phận sự riêng quyền hành riêng là:
Tiếp-Thế khi đặng thế luật hay là trạng-cáo chi của ngoại Đạo cùng là của Tín-Đồ, mà kiện thưa trách-cứ Chức-Sắc Thiên-Phong, bất câu phẩm-vị nào, phải dâng lên cho Khai-Thế.
Khai-Thế khi tiếp đặng đơn trạng chi chi của Tiếp-Thế dâng lên, th́ phải kiếm hiểu các nguyên do coi có đáng buộc án cùng chăng, như đáng th́ nhứt diện tư tờ qua Cửu-Trùng-Đài cho biết nội-vụ, nhứt diện dâng sớ cho Hộ-Pháp cầu người mời hội Hiệp-Thiên-Đài đặng định đoạt. Khi đặng lịnh của Hiệp-Thiên-Đài th́ Khai-Thế phải dâng nội-vụ lên cho Hiến-Thế.
Hiến-Thế khi tiếp đặng nội-vụ của Khai-Thế dâng qua, th́ tức cấp phải tra xét cho đủ chứng cớ rơ ràng rồi dâng lên cho Bảo-Thế. Cấm nhặt không cho Hiến-Thế thông đồng cùng Hiến-Pháp và Hiến-Đạo.
Mỗi việc chi đă vào tay Hiến-Thế rồi th́ đă ra bí mật, dầu cho Chức-Sắc Hiệp-Thiên-Đài cũng không biết tới nữa.
Bảo-Thế phải giữ-ǵn sự bí-mật ấy cho kín nhiệm rồi chiếu y theo Đạo-Luật và Thế-Luật mà làm tờ buộc án, kế dâng lên cho Thượng-Sanh đặng người đến Ṭa-Tam-Giáo Cửu-Trùng-Đài, Hiệp-Thiên-Đài hay là Bát-Quái-Đài mà buộc tội.
Bảo-Thế là người Đầu-Pḥng Văn của Thượng-Sanh.
Thượng-Sanh là cây cờ của thế, tức là Đời, ấy vậy đời nơi nào th́ Thượng-Sanh nơi đó. Người có quyền xem-xét kẻ hành đạo coi Thánh-Đức có đắc nhơn tâm cùng chăng, nhược bằng kẻ ấy thể Đạo không đủ tư cách, th́ người có quyền dâng sớ cầu xin thuyên-bổ.
Thượng-Sanh đối quyền với Chưởng-Pháp bên Cửu-Trùng-Đài.
Hiệp-Thiên-Đài là luật-lệ, mà Thượng-Sanh lại là Chánh-Trị, ấy vậy là người của Cửu-Trùng-Đài nơi Hiệp-Thiên-Đài.
Thượng-Sanh và tứ vị Thời-Quân về chi Thế, cũng phải thề giữ dạ vô tư mà hành-chánh.
Ngoài Pháp-Chánh-Truyền dưới quyền Hộ-Pháp th́ c̣n Bảo-Văn-Pháp-Quân (Arts Belles Littres) trước Thầy phong đỡ làm Tiếp-Lễ-Nhạc-Quân nay đă vào chánh vị đặng chỉnh-đốn lễ-nhạc lại cho hoàn-toàn, cho tớ ngày thành Đạo. Bảo-Sanh-Quân (Assistance publique) Thầy đương phong đỡ làm Tiếp-Y-Quân đặng đợi tới ngày thành Đạo. Bảo-Học-Quân và nhiều vị Chức-Sắc khác nữa Thầy chưa lập.
Các vị ấy Hộ-Pháp c̣n đương chờ đến.
P.C.T. - "Thầy khuyên các con lấy tánh vô-tư mà hành-đạo, Thầy cho các con biết trước rằng: hễ trọng quyền th́ ắt có trọng phạt".
C.G. - V́ lời khuyên của Thầy mà Đức Lư-Giáo-Tông xin buộc cả Chức-Sắc Hiệp-Thiên-Đài phải Minh-Thệ giữa Hội-Thánh rằng: lấy dạ vô tư mà hành Đạo, lại muốn tỏ ra rằng: Chức-Sắc Hiệp-Thiên-Đài thật trọng quyền, Ngài mới ban dây sắc lịnh, buộc cả Tín-Đồ và cả Chức-Sắc Thiên-Phong, hễ mỗi Chức-Sắc Hiệp-Thiên-Đài mang dây sắc lịnh vào ḿnh mà hành-chánh nơi nào, th́ phải tuân mạng, dầu lỗi quấy cũng phải chiều theo, chỉ để cho Hội-Thánh có quyền định tội, lại buộc cả Chức-Sắc nào đă thọ quyền của Hiệp-Thiên-Đài cũng phải minh thệ, y như vậy mới đặng hành-chánh. (Bảo-Văn-Pháp-Quân cũng phải vậy nữa nghe - Ấy là lời của Đức Lư-Giáo-Tông dặn Bảo-Văn-Pháp-Quân).
Đạo-Phục Của Chức-Sắc Hiệp-Thiên-Đài
Đạo-Phục Của Hộ-Pháp
C.G. Đạo-Phục của Hộ-Pháp có hai bộ, một bộ Đại-Phục và một bộ Tiểu-Phục.
Bộ Đại-Phục, người phải mặc giáp, đầu đội Kim-Khôi toàn bằng Vàng, trên Kim-Khôi có thể Tam-Sơn, giống như cái chỉa ba ngạnh, chủ-nghĩa là Chưởng-Quản Tam-Thiên bên Tây-Phương Cực-Lạc. Chơn đi hia, trên chót mủi hia có chữ "Pháp", ngoài giáp th́ choàng măng bào, thế nào bên tả phải giáp, bên hữu th́ măng. Tay hữu (bên Đạo, nghĩa là bên Thượng-Phẩm) cầm Gián-Ma-Xử (thể, lấy Đời chế Đạo) c̣n tay tả (bên Thế, nghĩa là bên Thượng-Sanh) nắm sâu chuỗi 'từ-bi" (thể, lấy Đạo chế Đời) thành ra nửa Đời nửa Đạo. Ngang lưng cột dây lịnh sắc có ba màu Đạo (thể Chưởng-Quản Tam-Giáo nơi ḿnh, nắm trọn Thể-Pháp và Bí-Pháp đặng qui-nhứt, cái mối dây lịnh sắc phải ngay chính giữa bụng.
Bộ Tiểu-Phục th́ toàn bằng hàng vàng (màu Đạo), đầu đội Hổn-Ngươn-Mạo màu vàng, bề cao một tấc ngay trước trán chính giữa có thêu ba Cổ-Pháp của Tam-Giáo là B́nh-Bát-vu, cây Phất-Chủ, và bộ Xuân-Thu, ngay trên ba Cổ-Pháp ấy có chữ "Pháp" lưng nịt dây lịnh sắc như Đại-Phục.
Khi ngồi Ṭa-Tam-Giáo, th́ mặc bộ Tiểu-Phục, c̣n Đại-Phục th́ chỉ để ngự trên ngai ḿnh.
Đạo-Phục Của Thượng-Phẩm
C.G. Đạo-Phục của Thượng-Phẩm cũng có hai bộ, một bộ Đại-Phục và một bộ Tiểu-Phục.
Bộ Đại-Phục th́ toàn bằng hàng trắng, ngoài mặc áo lá màu xanh có viền chỉ kim-tuyến bạc. Đầu để trần, chơn đi giầy vô ưu màu trắng, trước mũi có chữ "Đạo ". Lưng buộc dây lịnh sắc y như của Hộ-Pháp song mối phải thả ngay bên hữu. Tay hữu cầm Long-Tu-Phiến (nghĩa là cây quạt kết đủ 36 lông c̣ trắng) trên đầu quạt ngay giữa có Phất-Chủ, (thể quạt đưa các chơn-hồn vào Tam-Thập Lục-Thiên, nghĩa là vào Thiên-vị) tay tả cầm sâu chuỗi Từ-Bi, (thể dâng Đạo vào cho Hộ-Pháp).
Bộ Tiểu-Phục cũng bằng hàng trắng, lưng cột dây lịnh sắc y như Đại-Phục, đầu đội Hổn-Ngươn-Mạo màu trắng, y như của Hộ-Pháp, ngay giữa trán có thêu chữ "Long-Tu-Phiến" ngay trên h́nh Long-Tu-Phiến co chữ "Đạo".
Khi đến Ṭa-Tam-Giáo, th́ phải mặc bộ Tiểu-Phục, c̣n Đại-Phục th́ chỉ dùng khi đến ngự trên ngai ḿnh.
Đạo-Phục Của Thượng-Sanh
C.G. Đạo-Phục của Thượng-Sanh cũng có hai bộ, một bộ Đại-Phục và một bộ Tiểu-Phục.
Bộ Đại-Phục cũng y như của Thượng-Phẩm, đầu bịt "Thanh-cân" nghĩa là: (một bao đảnh xanh), lưng mang dây Thần-Thông (nghĩa là một đường lụa đỏ) và nịt dây lịnh sắc y như của Hộ-Pháp và của Thượng-Phẩm, song mối phải thả ngay về bên tả. Nơi lưng giắt Thư-Hùng-Kiếm (thể tạo thế và chuyển thế) tay hữu cầm cây Phất-Chủ (thể, đưa thế vào cho Hộ-Pháp) tay tả nắm sâu chuỗi "Từ-Bi" (thể dâng Đạo cho Nhơn-Sanh), chơn đi giầy vô-ưu màu trắng, trước mũi có chữ "Thế".
Bộ Tiểu-Phục cũng y như của Thượng-Phẩm, song ngay trước măo chính giữa có thêu Thư-Hùng-Kiếm và Phất-Chủ, ngay trên h́nh Thư-Hùng-Kiếm và Phất-Chủ có chữ "Thế", lưng cột dây lịnh sắc như Đại-Phục.
Khi đến Ṭa-Tam-Giáo, th́ phải mặc bộ Tiểu-Phục, c̣n Đại-Phục th́ chỉ khi đến ngự trên ngai ḿnh.
Đạo-Phục Của Thập-Nhị Thời-Quân
Đạo-Phục của Thập-Nhị Thời-Quân có hai bộ, một bộ Đại-Phục và một bộ Tiểu-Phục.
Bộ Đại-Phục toàn bằng hàng trắng, cổ trịt viền chỉ Kim-Tuyến bạc. Đầu đội măo quạ cũng bằng hàng trắng, lưng nịt dây lịnh sắc theo chi ḿnh mà thả mối, chơn đi giầy vô-ưu màu trắng.
Bộ Tiểu-Phục cũng toàn bằng hàng trắng. Lưng nịt dây lịnh sắc như Đại-Phục. Đầu đội măo cũng như Tiểu-Phục của Hộ-Pháp, Thượng-Phẩm và Thượng-Sanh, tùy theo chi ḿnh mà để Cổ-Pháp, chơn đi giầy vô-ưu màu trắng.
Khi Hành-Chánh th́ mặc bộ Tiểu-Phục, c̣n Đại-Phục th́ khi Đại-Lễ. C̣n nhiều vị Chơn-Quân khác hoặc đă đến rồi hoặc chưa đến, mà Đạo-Phục c̣n để tạm hay là Thầy chưa quyết-định, sau sẽ giải rơ.
Đạo-Phục Của Bảo-Văn Pháp-Quân
C.G. - Bộ Đại-Phục Của Văn-Pháp toàn bằng hàng trắng, đầu đội Nhựt-Nguyệt-Mạo (1) như các Chức-Sắc nơi Hiệp-Thiên-Đài, song hai bên ngay chính giữa có kết một bông sen năm cánh, trên mỗi bông th́ thêu Thiên-Nhăn Thầy ngay đường giữa trước măo cũng kết một bông sen nhưng khỏi thêu Thiên-Nhăn. Cả thảy là ba bông sen trên măo.
Lưng đai Bạch-Tuyết Thần-Quang bằng hàng trắng, bề dài ba thước ba tấc ba phân; bề ngang ba tấc ba phân ba ly, buộc mối chừa ra trước thế nào đủ thắt một bông sen năm cánh.
Chơn đi giầy vô-ưu cũng bằng hàng trắng, trước mũi mỗi chiếc cũng có một bông sen nhỏ hơn một thí.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ (1) Y theo Thánh Giáo ngày 13 Mars 1931 của Lục-Nương Diêu-Tŕ cung dạy về măo của Thập-Nhị Thời-Quân th́ cái ṿng tṛn úp lên đầu đội là "Thế Nhựt-H́nh" c̣n h́nh bán nguyệt của măo là "Thế Nguyệt-Tượng". Vậy th́ gọi là Nhựt-Nguyệt-Mạo. Đạo-Phục Của Bảo Sanh-Quân
C.G. - Bộ Đại-Phục Của Bảo Sanh-Quân toàn bằng hàng trắng. Đầu đội Nhựt-Nguyệt-Mạo (1) như các Chức-Sắc nơi Hiệp-Thiên-Đài, ngay giữ măo từ ba phân lên 4 phân thêu một Thiên-Nhăn; hai bên măo thêu hai Thiên-Nhăn nữa, cả thảy là ba. Ṿng theo vành măo cột một sợi dây Tiên-Thằng, (bề ngang tám phân, bề dài hai thước) buộc thế nào chừa Thiên-Nhăn ngay giữa măo ra, cho hai mối tḥng xuống hai bên vai. Lưng đai Song-Quang Thần-Thông, nghĩa là một đường lụa trắng, kết hai bên hông hai ṿng vô vi. Chơn đi giầy vô-ưu cũng bằng hàng trắng.
|
Mục Lục |
Lời Tựa Cửu-Trùng-Đài Đạo-Phục Chức-Sắc Cửu-Trùng-Đài Nam-Phái Nữ Phái Luật Công Cử Hiệp-Thiên-Đài Đạo-Phục Của Chức-Sắc Hiệp-Thiên-Đài Bài Diễn Văn Của Hộ-Pháp |