Luật Pháp Đạo |
Căn bản về luật pháp của Ịại Ịạo Tam Kỳ Phổ Ịộ có hai phần chính là Pháp và
Luật. - Pháp là Pháp Chánh Truyền, bất di bất dịch, do Ịức Chí Tôn chỉ dạy từ buổi mới mở Ịạo. Ịây là một văn kiện quy định các phẩm vị, quyền hạn, bổn phận, đạo phục của chức sắc. Về sau Ịức Hộ Pháp có chú giải thêm nhiều chi tiết rơ ràng hơn, viết thành quyển "Pháp Chánh Truyền Chú Giải". Lời chú giải nầy đă được Ịức Lư Ịại Tiên chỉnh lại. - Luật là Tân Luật và Ịạo Luật. Tân Luật đă được Hội Thánh lập thành và Ịức Chí Tôn phê chuẩn từ năm 1927. Năm Mậu Dần (1938) quyền Vạn Linh có lập thêm bộ luật nữa gọi là Ịạo Luật ban hành ngày rằm tháng giêng năm ấy. Ngoài ra Ịức Lư Giáo Tông và Ịức Hộ Pháp c̣n kư ban hành sáu Ịạo nghị định từ năm 1930, và hai Ịạo nghị định nữa vào năm 1934, cộng chung là tám Ịạo nghị định thường gọi là "Bát Ịạo Nghị Ịịnh". Bổn phận của người tín đồ là phải tuân theo luật pháp Ịạo và bảo vệ luật pháp ấy để cho đời sống chung trong tôn giáo khỏi bị rối loạn. Chi tiết về các điều luật có đầy đủ trong các quyển: - Pháp Chánh Truyền Chú Giải - Tân Luật - Bát Ịạo Nghị Ịịnh - Ịạo Luật Mậu Dần (1938) Tôi chỉ xin ghi lại nơi đây những điều luật căn bản mà bất kỳ người tín đồ nào cũng phải ǵn giữ. Ngũ Giới Cấm Là năm điều cấm, nếu phạm vào tùy theo nặng nhẹ có thể bị phạt từ h́nh thức cảnh cáo quỳ hương, sám hối, đến bị ngưng quyền chức từ một đến ba năm. (Chương IV. Tân Luật) Năm điều cấm ấy là: 1). Nhứt bất sát sanh là chẳng nên sát hại sanh vật. 2). Nh́ bất du đạo là cấm trộm cướp, lấy ngang, lường gạt của người, hoặc mượn vay không trả, hoặc chứa đồ gian, hoặc lượm lấy của rơi, hoặc sanh ḷng tham của quấy, dể ư hại người mà lợi cho ḿnh, cờ bạc gian lận. 3). Tam bất tà dâm là cấm lấy vợ người, thả theo đàng điếm xúi giục người làm loạn luân thường, hoặc thấy sắc dậy ḷng tà, hoặc lấy lời gieo t́nh huê nguyệt (vợ chồng không gọi là tà dâm). 4). Tứ bất tửu nhục là cấm say mê rượu thịt, ăn uống quá độ, rối loạn tâm thần, làm cho náo động xóm làng, hoặc miệng ước rượu ngon, bụng mơ đồ mỹ vi 5). Ngũ bất vọng ngữ là cấm xảo trá láo xược, gạt gẫm người, khoe ḿnh, bày lỗi người, chuyện quấy nói phải, chuyện phải thêu dệt ra quấy, nhạo báng, chê bai, nói hành kẻ khác, xúi giục người hờn giận, kiện thưa xa cách, ăn nói lỗ măng, thô tục, chưởi rủa người, phỉ báng tôn giáo, nói ra không giữ lời hứa. Tứ Ịại Ịiều Quy Là bốn quy điều lớn buộc phải tuân theo. 1) Phải tuân lời dạy của bề trên, chẳng hổ chịu cho bực thấp hơn điều độ. Lấy lễ ḥa người. Lỡ lầm lỗi phải ăn năn chịu thiệt. 2) Chớ khoe tài,đừng cao ngạo, quên ḿnh mà làm nên cho người. Giúp người nên Ịạo. Ịừng nhớ cừu riêng, chớ che lấp người hiền. 3) Bạc tiền xuất nhập phân minh, đừng mượn vay không trả. Ịối với trên dưới đừng lờn dễ, trên dạy dưới lấy lễ, dưới gián trên đừng thất khiêm cung. 4) Trước mặt sau lưng cũng đồng một bực, đừng kỉnh trước rồi khi sau. Ịừng thấy đồng đạo tranh đua ngồi mà xem không để lời ḥa giải, đừng lấy chung làm riêng, đừng vụ riêng mà bỏ việc chung. Pháp luật phải tuân, đừng lấy ư riêng mà trái trên dễ dưới. Ịừng cậy quyền mà yểm tài người. Nếu phạm vào một trong bốn điều quy nầy sẽ bị h́nh phạt thuyên bổ đi nơi khác chỗ ḿnh đang hành đạo. Luật pháp Ịạo tuy có nghiêm khắc thật, nhưng đó là phương pháp để kềm chế, sửa trị phàm tâm của chúng ta rất hữu hiệu. Chưa ai có thể bước chân vào ḷng Thánh Ịiện mà không mang theo những vết nhơ bẩn trên người. Ấy vậy phải thường xuyên xét ḿnh mới tránh khỏi lỗi lầm đáng tiếc. |