Giáo Chủ Thần Đạo
Khương Thượng Tử Nha

 

Khương Thượng Tử Nha là học tṛ của Đức Nguơn Thủy Thiên Tôn, Giáo chủ Xiển giáo.  Ông Khương Thượng không có số thành Tiên, nên Đức Giáo chủ Nguơn Thủy truyền cho Khương Thượng trở về trần lập Bảng Phong Thần và thay mặt cho Giáo chủ đọc Sắc Phong Thần. Do đó, Đức Khương Thượng Tử Nha là vị đứng đầu các Thần, tượng trưng Thần đạo Trung Hoa, và cũng có thể xem Ngài là Giáo chủ Thần đạo Trung Hoa.  Đức Khương Thượng được vua Châu Vơ Vương phong chức Thái Công, và được vua gọi là Tướng Phụ. Do đó, trong Đạo Cao Đài gọi Ngài là : Thái Công Tướng Phụ Quảng Pháp Thiên Tôn. Trên Thánh tượng Ngũ Chi thờ tại Thiên bàn, Đức Khương Thượng Tử Nha là Đấng ngồi dưới chót hết ở hàng giữa, tượng trưng Thần đạo. Ngài mặc áo vàng có thêu Bát Quái, tay mặt cầm cây roi gọi là Đả Thần tiên, tay trái cầm một cây cờ vàng gọi là Hạnh Huỳnh Kỳ.  - Đả Thần tiên (Đả là đánh, Thần là các vị Thần, tiên là cây roi) do Đức Nguơn Thủy ban cho, dài 3 thước 5 tấc 6 phân (thước Tàu), gồm có 26 mắc, mỗi mắc có 4 điệu bùa.  - Hạnh Huỳnh Kỳ là cây cờ vàng do Đức Nguơn Thủy ban cho, màu vàng thuộc Thổ, trong lá cờ có thẻ mà không có chữ. Khi có việc nguy biến, chữ sẽ hiện ra trên thẻ, chỉ cho cách đối phó và giải quyết. Khi xổ cờ ra che thân th́ có hàng ngàn bông sen vàng rủ xuống bảo vệ khắp thân thể không cho bất cứ vật ǵ xâm phạm vào thân thể.  Ngày Kỷ niệm Thánh đản của Đức Khương Thượng Tử Nha là ngày 18 tháng 4 âm lịch hằng năm.  Nguyên thuở trước, Ông Tổ của Khương Thượng là cháu của vua Thần Nông, tên Bá Ích, được phong làm Lữ Hầu, nên kể từ đó lấy họ Lữ (hay Lă), sau lại có công trị thủy nên theo họ Khương. Bởi vậy có hai họ : Lữ và Khương.  Đức Khương Thượng, tên tộc là Vọng, nên gọi là Lữ Vọng hay Lă Vọng, tên chữ là Tử Nha, hiệu là Phi Hùng (Gấu bay), quê quán ở Hứa Châu. Năm Khương Thượng 32 tuổi, ḷng mộ đạo nên đến núi Côn Lôn xin học Đạo với Đức Nguơn Thủy Thiên Tôn, Giáo chủ Xiển giáo. Ở núi tu được 40 năm, Khương Thượng được 72 tuổi, th́ Đức Nguơn Thủy gọi lên bảo :  - Số ngươi chưa thành Tiên đặng, hưởng lộc có dư. Nay Thành Thang hết vận có Tây Châu ra đời. Ngươi phải thay mặt Ta mà xuống thế, ra công giúp nhà Châu, cầm Bảng Phong Thần, sống làm tướng, thác làm Thần, công tu 40 năm, danh để muôn thuở.  Khương Thượng nói : - Nay vâng lời thầy trở lại chốn phàm trần, chẳng hay việc tới thế nào, xin thầy cho biết.  - Ta có 8 câu kệ chỉ rơ trọn đời của ngươi, giống như lời sấm, rán mà nhớ lấy:
Mười năm chịu túng áo c̣n bâu,
Gượng gạo mua vui chớ chác sầu.
Ngồi đá Bàn Khê câu đợi vận,
Chờ xe vương giả rước về lầu .
Tám mươi lẻ nửa mang đai ngọc,
Chín chục dư ba buộc ấn hầu.
Mậu Ngũ chư Hầu trăm trấn phục,
Phong Thần chín tám bốn Xuân Thu.
Đức Nguơn Thủy ngâm kệ xong, nói:
- Tuy bây giờ ngươi xuống trần, nhưng ngày sau cũng trở về núi. Tử Nha lạy thầy, giă bạn, ra khỏi Cung Ngọc Hư, trở xuống trần. Nhớ lại không c̣n bà con, chỉ có một người bạn là Tống Dị Nhơn đang ở đất Triều ca, nên Tử Nha liền đến đó để nương nhờ. Tống Dị Nhơn gặp Tử Nha mừng rỡ hỏi : - Chú bây giờ ăn chay hay ăn mặn để tôi cho bày trẻ lo cơm nước ?
- Cũng tiếng là kẻ tu hành, đâu dám dùng rượu thịt.
Tống Dị Nhơn nhận Tử Nha làm em kết nghĩa, thấy Tử Nha đă già mà không có con nối hậu, nên tính cưới vợ cho Tử Nha. Dị Nhơn hỏi cưới Mă thị, con gái lỡ thời của Mă Viên Ngoại cho Tử Nha. Mă thị năm đó đă 68 tuổi.
 Có bài thơ ghi lại việc nầy :
Tu chẳng thành Tiên, tiếc Tử Nha,
Về trần cưới vợ lạ thay la ụ !
Sáu mươi tám tuổi nhành dâu xế,
Bảy chục dư hai cái rễ già.
Xem đuốc hàm râu e lửa táp,
Soi gương mái tóc tợ sương sa.
Lá lay Nguyệt Lăo xe tơ muộn,
Dẫu đến trăm năm nhắm chẳng xa.
Mă thị nói với Tử Nha phải t́m cách làm ăn sinh sống, chớ nên nhờ vả Tống Dị Nhơn hoài. Tử Nha nói biết đan gàu giai, nên đi chẻ tre, đan một gánh gàu giai đem xuống chợ bán. Ngồi từ sáng đến chiều mà chẳng có ai hỏi mua gàu, đành gánh trở về, bụng đói lă, lại khát nước mà chẳng có một đồng trong túi để mua.
            Mă thị lại bày ra việc xay bột lúa ḿ. Xay xong, bảo Tử Nha gánh bột xuống chợ Triều ca để bán, cũng vẫn không có ai mua, lại bị ngựa của quan chạy qua làm đổ hết gánh bột.
            Tống Dị Nhơn thấy Mă thị luôn luôn đốc thúc Tử Nha kiếm việc làm ăn, nên Dị Nhơn đề nghị, mỗi ngày Tử Nha đến một quán rượu của ông nơi chợ Triều ca, đứng làm chủ bán hàng và sẽ cho Tử Nha tất cả số tiền lời của ngày hôm đó. Ngày mai khởi sự để Tử Nha đứng bán tại quán họ Trương là chỗ đông khách nhứt. Họ Trương truyền cho bọn giúp việc trong quán làm thịt heo, dê, dọn bày đặc biệt hơn ngày thường để Tử Nha có cơ hội bán đắc hàng. Nào ngờ hôm đó, Trời mưa xối xả từ sáng đến chiều, ngoài đường vắng tanh, không khách vào quán, đồ ăn chờ đến chiều sắp thiu, nên Tử Nha đành cho các người làm công dọn ra ăn hết, c̣n dư th́ đem cho các người làm công ở các quán khác. Thế là hôm đó, Tử Nha bị lỗ nặng.
Tống Dị Nhơn an ủi :
- Hiền đệ chớ lo, bởi chưa đến thời nên mới xui như vậy. Ngày mai tôi sẽ sai bọn gia đinh đi mua cho Hiền đệ một số heo, dê, để Hiền đệ đem ra chợ bán lấy lời, nếu bán không hết th́ đem trở về, không sợ lỗ.
Hôm ấy, Tử Nha đem heo dê ra chợ bán, rủi nhằm ngày Trụ Vương đảo vơ, v́ Trời hạn hán đă nửa năm, yết thị dán khắp nơi kêu gọi dân chúng không được làm thịt súc vật trong ngày ấy. Tử Nha không biết, cứ lùa heo dê ra chợ, bị bọn lính rượt bắt. Tử Nha đành phải bỏ đàn heo, dê, chạy thoát lấy thân, trốn được về nhà.
Tống Dị Nhơn sai người nhà dọn rượu ra nơi vườn hoa để cùng Tử Nha vừa uống rượu vừa ngắm cảnh cho tiêu sầu. Tử Nha dạo vườn hoa, ngắm nh́n một lát rồi nói :
 - Theo địa lư th́ nơi đây có khí tụ rất nhiều. Nếu anh cất nơi đây 5 căn nhà lớn th́ sau nầy trong nhà anh sẽ có 36 người làm quan. Dị Nhơn nói :
- Hiền đệ thạo về địa lư th́ đó cũng là một nghề sanh sống đó. Chỗ nầy, đă nhiều lần ngu huynh dựng lên mấy gian nhà, nhưng sau đó liền bị đốt cháy, tôi chắc đó là lửa ma, không thể làm nhà được, đành chừa đất trống vậy.
            - Để em chọn ngày tốt cho anh xây cất. Anh cứ lo chuẩn bị cây ván và công thợ, c̣n vụ lửa ma để em lo cho, có em đây, nhứt định nó không làm ǵ được đâu.  Hôm cất nhà, Tử Nha núp trong nhà mát theo dơi sự t́nh. Nửa đêm hôm ấy, có 5 con yêu nổi gió bay đến, cát bụi bay mù mịt. Tử Nha vội bỏ tóc xỏa, cầm gươm chỉ mặt 5 con yêu rồi hét lớn : - Năm con yêu không sa xuống c̣n đợi chừng nào ? Nói vừa dứt tiếng th́ Tử Nha bắt ấn, tức th́ tiếng sấm nổ vang, 5 con yêu sa xuống qú trước mặt Tử Nha năn nỉ :
- Chúng tôi không ngờ có Tiên Ông tại đây, xin lấy lượng khoan hồng tha cho chúng tôi khỏi chết.
- Chúng bây quen thói hành hung, vô cớ đốt nhà của người ta mấy lượt, tội chúng bây đáng chết.
            Tử Nha nói rồi cầm gươm toan chém, 5 con yêu khóc lóc van xin :
- Chúng tôi ra công tu luyện nên mới được như ngày nay, xin Tiên Ông tha mạng chúng tôi làm phước, chúng tôi hứa từ đây về sau chẳng dám làm càn nữa.
            - Thôi ta cũng dung tha cho chúng bây một lần làm phước, nhưng chúng bây không được ở đây nữa, phải đến núi Kỳ Sơn tạm trú, chờ lúc chiến chinh ra cho ta sai khiến rồi ta sẽ phong Thần cho.
            Dị Nhơn cất nhà được b́nh an, nên mừng rỡ nói :
            - Hiền đệ có tài phép như vậy thật không uổng công tu luyện 40 năm. Hiền đệ lại có tài coi bói, nên tôi dành cho Hiền đệ một căn phố nơi chợ Triều ca để Hiền đệ mở tiệm coi bói, ngày đêm ở đó luôn.
Ngọc Mỹ Nhơn thử quẻ Khương Thượng :
Tử Nha nghe lời Tống Dị Nhơn mở tiệm coi bói, bói đâu trúng đó, nổi tiếng là vị Thánh nhân, dân chúng tấp nập đến xem bói, thâu được rất nhiều tiền giao cho Mă thị. Mă thị vui mừng và trọng chồng hết sức, không c̣n chê bai hay đay nghiến chồng như trước nữa. Bói được nửa năm th́ xảy ra vụ Tỳ Bà Tinh.
Tỳ Bà Tinh là một con yêu do cây đàn Tỳ Bà bằng đá hấp thụ khí Âm Dương của Trời Đất qua hàng ngàn năm biến thành. Hôm đó, Tỳ Bà Tinh đi thăm Đắc Kỷ trở về, lúc bay ngang qua căn phố của Tử Nha thấy thiên hạ tấp nập vào xem bói, ai cũng nói thầy bói linh lắm. Tỳ Bà Tinh không tin, cho là chuyện lừa bịp, nên biến h́nh thành một người đàn bà đẹp gọi là Ngọc Mỹ Nhơn, vào tiệm để thử quẻ Khương Thượng. Thần nhăn của Khương Thượng thấy rơ người đàn bà nầy là một con yêu quái hiện h́nh, nên định giết đi để trừ hại cho dân, liền bảo Ngọc Mỹ Nhơn đưa bàn tay ra để xem bói.
Tử Nha nắm lấy cổ tay, ấn chặt vào mạch môn, dùng phép âm, không cho yêu quái biến h́nh. Dân chúng thấy vậy tưởng Tử Nha nắm tay con gái làm chuyện dâm đảng nên la lối. Tử Nha đáp :
- Đây là con yêu tinh nguy hiểm chớ không phải là người đàn bà b́nh thường, cần phải giết nó để trừ hại cho dân.  Nói rồi lấy nghiên mực đập vào đầu Ngọc Mỹ Nhơn, máu chảy đỏ ối. Ngọc Mỹ Nhơn giăy giụa lung tung nhưng không biến đi được. Dân chúng thấy vậy rất phẫn nộ, đi báo quan. Lúc ấy Thừa Tướng Tỷ Can cỡi ngựa đi qua. Dân chúng kéo cổ Tử Nha ra cho Thừa Tướng xét xử. Dân chúng nói :
- Có lăo thầy bói tên là Khương Thượng Tử Nha làm chuyện phạm pháp, lợi dụng nghề coi bói nắm tay đàn bà con gái. Cô ả không chịu, lăo thầy bói làm ngang, lấy nghiên mực đánh nàng đổ máu.
Tỷ Can nghe nói vậy th́ nổi xung mắng Tử Nha :
- Trên đầu ngươi đă hai thứ tóc, sao không biết xét ḿnh mà làm chi chuyện xấu xa như vậy ?
Tử Nha thưa rằng :
- Tôi là người có học, lẽ đâu không biết phép vua. Dầu có ĺ lợm đến đâu cũng không thể đối xử với đàn bà như vậy. Nhưng quả thật, người đàn bà nầy là yêu quái trá h́nh. Tôi thấy tại Triều ca có khí yêu quá lộng, e không trừ sớm th́ nước nhà không yên. Xin Thừa Tướng xét lại cho.
Tỷ Can thấy người đàn bà nằm mê man như chết, nói : - Người đàn bà nầy bị ngươi đánh chết rồi, ngươi tiếc ǵ mà c̣n nắm tay ? Tử Nha đáp :
- Nó làm bộ yêu đó. Nếu tôi thả tay ra, nó liền biến mất th́ c̣n đâu bằng cớ. Dầu Thừa Tướng không xét, chém đầu tôi, tôi cũng không dám thả tay ra. Tỷ Can bảo quan địa phương giải Tử Nha và người đàn bà đến trước Đền vua, rồi vào tâu với vua Trụ. Vua Trụ truyền dẫn Tử Nha vào. Tử Nha vẫn nắm tay kéo thây Ngọc Mỹ Nhơn theo, qú trước bệ rồng tâu rằng :
 - Tôi là Khương Thượng, quê ở Hứa Châu, trước đây có học phép Tiên nên biết rơ được yêu quái. Nay tôi đang xem bói, gặp con yêu nầy giả h́nh vào quấy rối, nên bắt nó dâng cho Bệ hạ trừ họa cho dân.
 Trụ Vương hỏi :
 - Nó là người đàn bà rơ ràng, sao ngươi nói nó là yêu quái ?
 Lúc ấy, Đắt Kỷ ở trong cung biết chuyện, than thầm : Khổ quá ! Sao em không chịu về thẳng vào động mà lại ghé thử quẻ Khương Thượng làm ǵ cho phiền. Để chị báo thù cho.
Khương Thượng tâu với Trụ Vương :
 - Con mắt người thường không thể phân biệt được yêu quái hay người thường. Xin Bệ hạ cho tôi dùng lửa đốt nó th́ nó sẽ hiện nguyên h́nh cho Bệ hạ thấy. Trụ Vương bằng ḷng. Tử Nha hoạ bùa trên xoáy của Ngọc Mỹ Nhơn để nó không biến đi được, rồi quăng vào lửa. Lửa đốt ngót 2 giờ mà xác con yêu vẫn c̣n nguyên, không hề bị cháy. Mọi người lấy làm lạ, có phần tin lời của Khương Thượng nói nó là yêu quái, v́ xác người thường th́ đă cháy thành tro rồi.
Trụ Vương sai Tỷ Can hỏi xem nó là yêu quái ǵ ? Tử Nha nói :
- Để tôi bắt nó hiện h́nh cho mọi người thấy.
Nói xong, Tử Nha dùng lửa Tam Muội trong con mắt và lỗ mũi phun ra. Tỳ Bà Tinh thất kinh, lồm cồm ngồi dậy nói lớn : - Ta không cừu oán chi với ngươi, sao ngươi dùng lửa Thần đốt ta ? - Ngươi là yêu quái tác hại mọi người, ta giết ngươi để cứu dân chớ đâu phải thù oán. Vua Trụ và triều thần thấy người đàn bà đă chết, lửa củi đốt không cháy, lại ngồi dậy trong lửa nói được th́ thất kinh hồn vía, hoảng sợ thối lui. Tử Nha tâu : - Xin Bệ hạ lui vào trong cho mau kẻo sấm nổ. Đợi cho vua Trụ vào khuất bên trong, Tử Nha vỗ hai tay, tức th́ sấm nổ vang, yêu tinh liền hiện nguyên h́nh là cây đàn Tỳ Bà bằng ngọc thạch rất đẹp nằm giữa sân chầu.  Hoạn quan vào cung báo cho vua Trụ biết. Vua Trụ hỏi Đắc Kỷ :
- Đàn Tỳ Bà bằng ngọc thạch làm sao thành tinh được?
 Đắt Kỷ rất đau xót, nhưng cố cứu Tỳ Bà Tinh, nói :
 - Xin Bệ hạ cho thần thiếp cây đàn Tỳ Bà ấy để thần thiếp đờn cho Bê hạ nghe.  Trụ Vương sợ đàn Tỳ Bà thành tinh trở lại nên không muốn đem vào cung. Đắt Kỷ nói :
- Yêu tinh đă chết thành cây đàn vô tri, làm sao thành tinh trở lại được, Bệ bạ chớ lo.  Vua Trụ nghe theo, truyền lấy cây đàn Tỳ Bà giao cho Đắc Kỷ. Đắc Kỷ đem đàn Tỳ Bà đặt trên lầu Trích Tinh để cho hấp thụ khí Âm Dương của Nhựt Nguyệt trong 6 năm, Tỳ Bà Tinh sẽ hiện h́nh trở lại thành người.  Đắc Kỷ lập kế trả oán Khương Thượng, nên tâu với vua Trụ : 
- Khương Thượng có tài giỏi trừ được yêu quái, đáng được trọng dụng, xin Bệ hạ phong tước cho Khương Thượng Trụ Vương truyền đ̣i Khương Thượng vào triều, phong cho chức Tư Thiên, coi việc Thiên văn. Tử Nha vâng mạng lănh chức và lănh áo măo làm quan.  Tử Nha trở về nhà, Dị Nhơn thấy áo măo xuê xang th́ mừng lắm, nhứt là Mă thị, nay thấy chồng làm quan vinh hiển th́ trọng chồng hết sức, mở tiệc ăn mừng.  Đắc Kỷ luôn luôn t́m cách hăm hại Khương Thượng để trả thù cho Tỳ Bà Tinh. Ngày kia, Đắc Kỷ vẽ một họa đồ rất công phu xây cất Lộc đài theo kiểu cảnh Tiên ở Bồng Lai, để vui thú cùng Trụ Vương, lại có thể trả thù được Khương Thượng. Đắc Kỷ tiến cử Khương Thượng làm chức Đốc Công xây cất Lộc đài. Vua Trụ nghe theo, đ̣i Khương Thượng vào dạy việc. Khương Thượng được lịnh liền bói một quẻ th́ biết rơ tai họa sắp đến với ḿnh. Khương Thượng rất có cảm t́nh với Thừa Tướng Tỷ Can, nên viết mấy lời tiên tri bỏ vào bao thơ niêm kín lại, đem đến trao cho Tỷ Can và nói :
- Nếu sau nầy Ngài có điều nguy hiểm, Ngài nên theo lời dặn trong thơ nầy mà làm th́ may ra tránh khỏi tai vạ. Đó là tôi đền ơn Ngài vậy. Tử Nha vâng chiếu vào triều yết kiến Trụ Vương, thấy Trụ Vương đang ngồi uống rượu với Đắc Kỷ. Vua phán : - Nay Trẫm muốn cất Lộc đài, nhưng trong triều xem ra không ai đủ tài giúp Trẫm. Khanh thay mặt Trẫm hoàn thành Lộc đài th́ công của Khanh chẳng nhỏ.  Tử Nha tiếp lấy họa đồ Lộc đài xem th́ thấy công tŕnh nầy rất xa xí, dùng rất nhiều châu ngọc để trang trí, chạm trổ tinh vi, bèn nghĩ thầm : Triều ca là chỗ ở tạm của ta, lẽ đâu ta hùa theo hôn quân để hại dân hại nước. Chi bằng ta t́m lời thoái thác, không được th́ bôn tẩu, chẳng để lụy thân. Tử Nha tâu :  - Lộc đài cao 49 thước, dùng rất nhiều châu ngọc gắn khắp nơi, đâu đâu cũng đều chạm trổ tinh vi. Muốn hoàn thành đài nầy, ít nhất phải làm trong 35 năm.  Đắc Kỷ bắt bẻ : - Lăo thầy bói nầy quen tánh nối dối, cất một cái đài, dầu lâu đến đâu cũng không quá 3 năm. Tử Nha có ư khi quân, không muốn làm tôi Bệ hạ, xin đem xử bào lạc cho rồi. Trụ Vương c̣n đang lưỡng lự th́ Tứ Nha tâu tiếp :  - Tôi xin Bệ hạ chớ nghĩ đến việc hưởng hết lạc thú ở đời mà quên cái khổ của muôn dân. Trong lúc kho tàng trống rỗng, dân gặp hạn hán, lúa không đủ ăn, tôi trung chán năn triều chánh, lũ nịnh lợi dụng t́nh thế gièm pha, cái nguy vong của nước nhà thấy rơ. Xưa vua Kiệt lập cung Quỳnh Dao mà mất nước, nay Bệ hạ lập Lộc đài là đi theo con đường ấy, e cơ nghiệp sẽ về tay một chư Hầu khác. Tuy đă muộn, nhưng cũng c̣n có thể cứu nguy được nếu Bệ hạ biết sửa ḿnh, chinh phục nhơn tâm, lo cho xă tắc. Tôi tri ân Bệ hạ, nên có lời tâm huyết, không nỡ lấy mắt nh́n. Vua Trụ nổi giận mắng : - Đứa già miệng dám mắng vua, nếu không trừng phạt th́ c̣n ai kính nể Trẫm nữa. Quân bây, hăy đem bào lạc đốt lăo ǵa nầy để làm gương cho kẻ khác. Vơ sĩ áp tới bắt Tử Nha, Tử Nha lẹ chân nhảy xuống lầu, chạy một mạch đến cầu Cửu Long, quân ngự lâm của vua Trụ cũng đuổi theo gần tới. Tử Nha nói lớn :  - Vua Trụ truyền đem bào lạc đốt ta, tánh ta không ưa lửa, nên thà chết dưới nước cho được mát thân. Nói rồi nhảy ùm xuống nước mất dạng.  Quân ngự lâm trở về báo với vua Trụ là Tử Nha đă nhảy xuống sông tự vận, chết mất xác.  Tử Nha là học tṛ Tiên, có phép thần thông, nên khi nhảy xuống nước th́ độn thủy trở về nhà, đi vào trang viện của Tống Dị Nhơn. Măthị nghe chồng về, tưởng Tử Nha c̣n làm quan, nên vội vă đón tiếp.  Tử Nha thuật rơ đầu đuôi công việc xảy ra, rồi nói với vợ là Mă thị nên cùng trốn qua Tây Kỳ lánh nạn. Mă thị thấy Tử Nha không c̣n làm quan nữa, lại là kẻ đang có tội với vua, nên tức giận nói :  - Tôi là dân triều ca, không phải kẻ trôi sông lạc chợ mà quên tổ tông, bỏ quê bỏ xứ. Nay đă sanh ra cớ sự như vầy, ông là kẻ có tội với vua, không ở đây được nữa, c̣n tôi không thể theo ông qua xứ khác, vậy từ đây, mạnh ai nấy lo, ông làm tờ ly dị cho tôi. Tử Nha khuyên can vợ mấy lần mà không được, buộc phải viết tờ ly dị giao cho Mă thị, buồn bă ngâm 4 câu thơ :
Miệng con rắn hà nàm,
Nọc con ong ṿ vẽ,
Hai món độc c̣n vừa,
Bụng đàn bà quá lẽ.
Tử Nha vội sửa soạn hành lư, vào từ giă Dị Nhơn :
- Nhờ anh chị đùm bọc bấy lâu nay, tôi chưa trả được ơn sâu, lại phải t́m đường trốn tránh. Nay tôi qua lánh nạn nơi Tây Kỳ, ở đó có sanh chúa Thánh, chờ đợi ít lâu để tiến thân.  Dị Nhơn hết sức an ủi, rồi làm tiệc tiễn hành, dặn Tử Nha sớm gởi thơ về cho biết tin tức. Tử Nha tạ ơn rồi từ biệt lên đường.  Tử Nha qua khỏi sông Mạnh Tân và sông Hoàng Hà, đến ải Đồng quan là ải địa đầu của triều ca, thấy một số người rất đông vừa đi vừa than thở. Nh́n lối ăn mặc, Tử Nha biết họ là dân ở Triều ca, vội hỏi :
- Các ngươi ở Triều ca, sao lại đến đây than khóc ? Trong đám ấy, có người biết Tử Nha nên đáp :
 - Chúng tôi thật là dân Triều ca, nhưng v́ vua Trụ cất Lộc đài, khiến Sùng Hầu Hổ làm Đốc Công, nó ăn của nhà giàu, bắt dân nghèo làm thục mạng, một số đă chết v́ đói khát, chúng tôi phải bỏ trốn, v́ chịu không nổi.
 - Các ông trốn đến đây thoát nạn rồi, sao c̣n than thở?
 - Chúng tôi bị Tổng Binh trấn ải không cho qua ải tỵ nạn, lại đuổi chúng tôi trở lại Triều ca, chắc phải chết. Tử Nha bảo dân chúng hăy yên tâm, để ông làm phép đưa dân qua ải, vào canh ba, khi nghe có gió lớn th́ nhắm mắt lại, kẻ nào mở mắt ra th́ mang họa đó, xin báo trước. Đến canh ba, Tử Nha hướng về núi Côn Lôn quỳ lạy một hồi rồi niệm chú. Tức th́ giông gió nổi lên, Tử Nha bảo dân chúng nhắm mắt lại, chừng gió hết thổi mới được mở mắt ra. Trận gió thần thổi đám dân chúng bay qua các ải Xuyên Vân, Tỵ Thủy, Giới Bài, đến núi Kim Kê xứ Tây Kỳ th́ Tử Nha thâu phép lại, giông gió lặng yên. Tử Nha bảo dân chúng hăy mở mắt ra rồi nói :  - Đây là núi Kim Kê thuộc xứ Tây Kỳ, đợi sáng, chúng ta sẽ đi vào Tây Kỳ.  Sáng sớm, dân chúng dắt díu nhau vào Tây Kỳ xin tỵ nạn. C̣n Tử Nha đến ẩn mặt tại Bàn Khê, gieo câu sông Vỵ chờ thời, đói ăn trái cây, khát uống nước suối, vui th́ xem kinh luyện phép, buồn th́ câu cá giải khuây, ngâm thơ :
Về thế tám thu chầy,
Trần ai chịu đọa đày,
Nửa năm nương đất Trụ,
Một khắc đến non Tây.
Sợi nhợ kinh luân đó,
Miếng mồi thao lược đây.
Trước là câu cá nước,
Sau đợi hội rồng mây.
Có một chú tiều tên Vơ Kiết nghe Tử Nha ngâm thơ th́ đến hỏi, Tử Nha đáp : - Tôi ở Hứa Châu, họ Khương tên Thượng, tên chữ là Tử Nha, biệt hiệu là Phi Hùng, Vơ Kiết cười lớn nói : - Ông xưng hiệu là con khỉ ốm th́ khỏi ai bắt bẻ. Vơ Kiết lại nắm cần câu dở lên thấy lưỡi câu ngay đơ th́ vỗ tay cười ngất rồi chắc lưỡi than :  - Hễ có trí th́ tuổi thơ cũng có trí, hễ không mưu th́ đầu bạc cũng không mưu. Muốn câu cá mà để lưỡi câu ngay đơ th́ đời nào bắt được cá, để tôi dạy ông uốn lưỡi câu. Tử Nha nói : - Ngươi biết một mà chẳng biết hai. Ta không dùng lưỡi câu cong để câu cá câu tôm, chỉ dùng lưỡi câu ngay để câu thời câu vận.
Ngày chờ thời giờ quư,
Vậy được của không cầu,
Chẳng kiếm tôm kiếm cá,
Mà kiếm công kiếm hầu.
Rồi Tử Nha nh́n ngay mặt Vơ Kiết nói :
- Khí sắc của ngươi xấu lắm !
Nói rồi ngâm bài thơ :
Mắt nọ đỏ bầm bầm,
Tṛng kia xanh dạng sạng,
Ra phố đánh chết người,
Chúng bắt thường nhơn mạng.
Vơ Kiết nạt lớn :
- Năy giờ tôi nói giỡn với ông một chút không hại ǵ, sao ông lại độc miệng rủa tôi như vậy ?
Dứt lời, Vơ Kiết hậm hực gánh củi lên vai đi thẳng xuống chợ Tây Kỳ, không thèm quay đầu lại.
Hôm ấy, vua Văn Vương ngồi xe qua Linh đài bói quẻ, quan quân theo hầu rất đông. Vơ Kiết quay gánh củi tránh đường, rủi đụng vào màng tang của một tên lính làm tên lính chết tươi. Vơ Kiết bị bắt phải thường nhơn mạng. Văn Vương vẽ một ṿng tṛn dưới đất làm trại giam, cắm một cái cây trước cửa Nam làm tên quân canh, bắt Vơ Kiết đứng trong ṿng tṛn. Xong rồi ai nấy đi hết. Vơ Kiết ngồi trong ṿng 3 ngày, nhớ tới mẹ, khóc lớn. quan Đại phu Táng Nghi Sanh đi ngang qua thấy vậy hỏi :- Hôm trước ngươi đụng chết tên lính, mạng thế mạng là lẽ thường, oan ức ǵ mà khóc dữ vậy ?- Tôi rủi làm chết người nên đâu dám than thở, ngặt tôi c̣n mẹ già, không ai nuôi dưỡng, không có tôi chắc mẹ tôi phải chết đói. Tôi nghĩ tôi bất hiếu nên tủi phận khóc than. Táng Nghi Sanh thương t́nh nên tâu với vua Văn Vương cho Vơ Kiết trở về lo châu cấp cho mẹ nó rồi đến mùa thu năm tới sẽ trở lại nạp mạng. Văn Vương bằng ḷng. Vơ Kiết trở về gặp mẹ than khóc, rồi thuật lại hết các việc xảy ra cho mẹ nghe. Bà mẹ nói :
- Ông già câu cá ở Bàn Khê có tài coi tướng rất hay, con đến cầu khẩn may ra ông già ấy cứu được con.
Vơ Kiết nghe lời mẹ, lật đật chạy đến Bàn Khê, xin Tử Nha cứu mạng. Tử Nha thương Vơ Kiết là con hiếu thảo, nên chịu cứu, nhận Vơ Kiết làm đồ đệ, dặn Vơ Kiết về nhà đào một cái huyệt dưới gầm giường, bề sâu 4 thước (thước Tàu), tối xuống nằm dưới huyệt ấy mà ngủ, dặn bà mẹ  thắp 2 ngọn đèn chong : một đặt dưới chân, một đặt trên đầu, rồi hốt 3 nắm gạo rắc lên ḿnh, tủ một mớ cỏ xanh trên miệng huyệt. C̣n ta ở đây, sẽ làm phép cứu ngươi. Sáng dậy, ngươi cứ leo lên đi đốn củi như thường, ngươi sẽ b́nh an vô sự, không cần phải đi nạp mạng. Vơ Kiết mừng rỡ, lạy thầy rồi thoát chạy ngay về nhà lo làm các việc đúng như lời thầy dạy. Sau đó, Tử Nha dạy vơ nghệ cho Vơ Kiết luyện tập thuần thục chờ ngày sau xông pha trận mạc để lập công danh. Mùa thu năm sau, Táng Nghi Sanh không thấy Vơ Kiết đến nạp mạng nên tâu cho vua Văn Vương rơ. Văn Vương xủ quẻ thấy Vơ Kiết đă chết nên bỏ qua. Mùa Xuân năm sau, Văn Vương cùng triều thần cỡi ngựa du Xuân ngoài thành Tây Kỳ, chợt Táng Nghi Sanh trông thấy Vơ Kiết, truyền lính bắt lại, đem tŕnh Văn Vương. Táng Nghi Sanh hỏi : - Ngươi hứa với Chúa công là ngươi trở về lo châu cấp cho mẹ già xong th́ trở lại chịu tội, sao không giữ lời hứa. - Bẩm Chúa Công, tôi đâu dám bỏ phép. Bởi có Ông già câu cá ở Bàn Khê, họ Khương tên Thượng, tên chữ là Tử Nha, biệt hiệu là Phi Hùng, bảo tôi làm học tṛ th́ cứu tôi toàn tánh mạng. Tôi c̣n mẹ già, không nỡ chịu chết bỏ mẹ, nên nghe lời để cho thầy tôi làm phép cứu tôi trốn pháp luật, xin Chúa Công nghĩ lại. Táng Nghi Sanh nghe nói th́ mừng rỡ tâu rằng : - Vơ Kiết nói có ông già câu cá ở Bàn Khê biệt hiệu là Phi Hùng th́ quả là người mà Chúa Công ứng mộng. Xưa, vua Thương Cao thấy gấu bay mà được ông Phó Duyệt ra pḥ, nay Chúa Công thấy cọp có cánh chắc là ứng với Khương Thượng. Xin Chúa Công tha tội cho Vơ Kiết, khiến nó dẫn đến Bàn Khê rước Khương Thượng về triều. Văn Vương ra lịnh cho triều thần cùng ăn chay 3 ngày, tắm gội cho tinh khiết, sắm sửa lễ vật đến Bàn Khê rước người hiền về triều. Văn Vương rước được Tử Nha về triều th́ trọng dụng ngay, phong Tử Nha làm Thừa Tướng, cầm quyền trị nước. Vua Văn Vương hay tin Sùng Hầu Hổ cùng con là Sùng Ứng Bưu a dua theo vua Trụ, nhập bọn với 2 tên nịnh thần là Vưu Hồn và Bí Trọng, hà khắc dân chúng, tiếng oán than thấu đến Trời xanh. Vua Văn Vương cùng với Khương Thượng, đem búa Việt cờ Mao, kéo quân Tây Kỳ chinh phạt Sùng Hầu Hổ, bắt được Sùng Hầu Hổ và Sùng Ứng Bưu, truyền bêu đầu răn chúng. Dân chúng nghe tin thảy đều hả dạ, c̣n các chư Hầu khác đều thán phục. Văn Vương kéo binh trở về Tây Kỳ. Sau đó, Văn Vương lâm trọng bịnh, gọi Thái tử Cơ Phát đến bảo làm lễ gọi Khương Thượng là Thượng phụ, rồi gởi gấm con lại cho Khương Thượng. Văn Vương từ trần, hưởng thọ 97 tuổi. Thái tử Cơ Phát lên nối ngôi xưng hiệu là Vơ Vương. Thái Sư Văn Trọng tại triều đ́nh vua Trụ, thấy thế lực Tây Kỳ càng ngày càng lớn mạnh, e nguy hiểm cho triều đ́nh Trụ Vương, nên cử Trương quế Phương, Tổng Trấn ải Thanh Long đem 10 muôn binh chinh phạt Tây Kỳ. Trương quế Phương có tà thuật, binh của Tử Nha đánh không lại. Tử Nha bế cửa thành, dặn Na Tra và Vơ Kiết giữ thành, Tử Nha độn thổ lên núi Côn Lôn cầu cứu với thầy là Đức Nguơn Thủy. Tử Nha được thầy trao cho BẢNG PHONG THẦN, và dặn nếu đi ra mà có ai kêu th́ đừng dừng lại và đừng nói chuyện với người ấy. Nếu không làm y lời th́ sẽ bị người ấy kêu 36 đạo binh đến đánh. Tử Nha ôm Bảng Phong Thần đi ra, gặp Thân Công Báo là sư đệ, cũng ở Cung Ngọc Hư kêu lại nói chuyện, nên sau nầy bị Thân Công Báo kêu 36 đạo binh Triệt giáo đến đánh Tử Nha. Nhưng số oan nghiệt của Tử Nha phải trả, làm sao tránh khỏi. Thái Sư Văn Trọng mời được 4 vị đạo sĩ ở Cửu Long đảo đến giúp Trương quế Phương. Bốn vị nầy là : Vương Ma, Dương Sum, Cao hữu Càng và Lư Hưng Bá, cỡi những con thú lạ, làm cho các ngựa chiến của Tử Nha sợ hăi ngă lăn xuống đất. Tử Nha cự không lại nên phải độn thổ lên núi Côn Lôn lần nữa để cầu cứu thầy. Lần nầy, Đức Nguơn Thủy Thiên Tôn ban cho Tử Nha một con thú linh để cỡi tên là Tứ Bất Tướng, và 2 bửu bối là cây Đả Thần tiên, và Hạnh Huỳnh Kỳ. Nhờ các sư huynh của Tử Nha cho các học tṛ Tiên có phép báu xuống núi giúp Tử Nha nên Tử Nha đánh thắng và giết chết được 4 đạo sĩ ở Cửu Long Đảo. Thái Sư Văn Trọng lại sai Lỗ Hùng cùng với Vưu Hồn và Bí Trọng đem quân tiếp chiến với Trương quế Phương. Tử Nha làm phép tuyết sa, bắt sống được cả 3 người, chém lấy 3 thủ cấp để tế đài Phong Thần tại núi Kỳ Sơn. Thái Sư Văn Trọng lại mời được 10 vị Địa Tiên ở Kim Ngao đảo lập trận Thập Tuyệt đánh Khương Thượng. Trận nầy rất dữ, Đức Nhiên Đăng Đạo Nhơn ở núi Linh Tựu động Kim Giáp chỉ huy 12 vị Đại Tiên ở Cung Ngọc Hư, học tṛ của Đức Nguơn Thủy Chưởng giáo, mới phá được trận. Thập nhị Đại Tiên ở Cung Ngọc Hư, học tṛ Xiển Giáo, kể ra như dưới đây :
1.Thái Ất Chơn Nhơn, núi Càn Nguơn, động Kim Quang, có học tṛ là Na Tra.
2. Ngọc Đảnh Chơn Nhơn, núi Ngọc Tuyền, động Kim Hà, có học tṛ là Dương Tiễn.
3. Xích Tinh Tử, núi Cửu Tiên động Đào nguyên, có học tṛ là Ân Hồng
4. Quảng Thành Tử, núi Thái Ḥa động Vân Tiêu, có học tṛ là Ân Giao.
5. Vân Trung Tử, núi Chung Nam động Ngọc Trụ, có học tṛ là Lôi Chấn Tử.
6. Đạo Hạnh Thiên Tôn, núi Kim Đ́nh động Ngọc Ốc, có học tṛ là Vi Hộ.
7. Cù Lưu Tôn, núi Giáp Long động Phi Vân, có học tṛ là Thổ Hành Tôn.
8. Thanh Hư Đạo Đức Chơn Quân, núi Thanh Phong động Tử Dương, có học tṛ là Dương Nhậm.
9. Văn Thù Quảng Pháp Thiên Tôn, núi Ngũ Long động Vân Tiêu, có học tṛ là Kim Tra.
10. Phổ Hiền Chơn nhơn, núi Phổ Đà động Lạc Đà, có học tṛ là Mộc Tra.
11. Từ Hàng Chơn nhơn, núi Cửu Cung động Bạch Hạc.
12. Huỳnh Long Chơn Nhơn, núi Nhị Tiên động Ma Cô.
Trận Thập Tuyệt đă bị phá tan. Lần nầy Thái Sư Văn Trọng thân chinh đánh Khương Thượng, bị các Tiên Xiển Giáo vây đánh, phải bỏ mạng nơi núi Tuyệt Long, hồn bay lên đài Phong Thần. Về sau, Đức Khương Thượng đọc sắc phong cho Thái Sư Văn Trọng làm Cửu Thiên Cảm Ứng Lôi Thinh Phổ Hóa Thiên Tôn, đứng đầu Lôi Bộ. Trụ Vương sai thêm nhiều tướng tài khác chinh phạt Tây Kỳ, nhưng tất cả đều thất bại.
Ngày 15 tháng 3 năm thứ 13 đời Châu Vơ Vương, nhà vua lập đàn bái tướng, phong Tử Nha làm Đại Nguyên Soái Chinh Đông, họp binh với 800 chư Hầu tại sông Mạnh Tân, cùng đi phạt Trụ. Đức Nguơn Thủy Thiên Tôn giáng hạ ban lời huấn dụ Tử Nha, rồi sai Bạch Hạc Đồng tử rót 3 chung rượu đem đến tiễn hành Tử Nha :
- Chung nầy khuyên ngươi gắng công pḥ Chúa. Tử Nha tiếp lấy chung rượu uống cạn.
- Chung nầy khuyên ngươi trị nước công minh. Tử Nha cũng lănh lấy uống cạn.
- Chung nầy khuyên ngươi sớm họp mặt chư Hầu. Tử Nha cũng lănh lấy chung rượu uống cạn. Tử Nha bạch thầy :
- Nhờ ơn thầy dạy dỗ, đệ tử mới dám lănh ấn chinh Đông, song không biết đường đi hung kiết thế nào, xin thầy chỉ dạy.
- Ngươi đừng ngại chi cả, hăy nhớ bài kệ nầy :
Ải Giải Bài, Tru Tiên lập trận,
Xuyên Vân sao khỏi gặp Ôn Hoàng.
Giữ ǵn Đạt, Triệu, Quang, Tiên, Đức,
Qua trận Vạn Tiên thân mới an.
Sau đó, Đức Nguơn Thủy trở về Cung. Các vị Tiên, sư huynh của Tử Nha, cũng rót rượu mừng và tiễn hành Tử Nha chinh Đông. Từ Nha chuẩn bị đầy đủ 60 muôn binh, vào thỉnh Vơ Vương ngự giá thân chinh. Hai nghĩa sĩ ở núi Thú Dương là Bá Di và Thúc Tề ra cản đầu ngựa, không cho Vơ Vương đi đánh Trụ. Tử Nha cố gắng giải thích nhưng 2 người nhứt định không chịu nghe. Quân sĩ phải gỡ tay 2 người ra, Vơ Vương mới đi khỏi được. Đi vừa tới núi Kim Kê th́ gặp đạo binh của Khổng Tuyên, tướng của vua Trụ cản đường. Nhờ Chuẩn Đề Bồ Tát ở Tây phương đến thâu phục Khổng Tuyên, bắt Khổng Tuyên hiện nguyên h́nh là một con công đỏ (Châu Khổng Tước), được Đức Chuẩn Đề thâu làm đệ tử, cỡi bay về Tây phương. Tử Nha kéo binh đến ải Giảùi Bài th́ gặp trận Tru Tiên, trận nầy rất dữ, do Thông Thiên Giáo chủ lập ra để đánh các Tiên Xiển giáo. Đức Lăo Tử, Đức Nguơn Thủy cùng 12 vị Tiên giáng phàm phá trận Tru Tiên nầy, có Đức Chuẩn Đề Bồ Tát và Tiếp Dẫn Đạo Nhơn ở Tây phương đến giúp sức. Đức Lăo Tử dùng Nguyên khí hoá Tam Thanh, đồng đánh vào 4 cửa trận, làm rối trí Thông Thiên Giáo chủ. Hôm sau, Đức Lăo Tử, Nguơn Thủy, Đức Chuẩn Đề và Tiếp Dẫn Đạo Nhơn dẫn các đệ tử đến đánh tan trận Tru Tiên, Thông Thiên giáo chủ đại bại hóa hào quang bay trốn mất. Tử Nha thâu được ải Giải Bài, rồi kéo quân đến ải Xuyên Vân, gặp trận Ôn Hoàng của Lữ Nhạc và Trần Canh. Tại đây, Khương Thượng bị nạn 100 ngày trong trận Ôn Hoàng. Thanh Hư Đạo Đức Chơn Quân sai học tṛ là Dương Nhậm đem cây quạt Ngũ Hỏa Thần Diệm xuống quạt tiêu trận Ôn Hoàng, cứu Tử Nha. Binh Châu đoạt ải Xuyên Vân, liền kéo binh đến ải Đồng Quan. Tướng giữ ải là Dư Hóa Long có 5 người con trai là : Dư Đạt, Dư Triệu, Dư Đức, Dư Quang, Dư Tiên, đều có học phép Triệt giáo, luyện được 5 sắc đậu, rải xuống dinh Châu làm cho tướng sĩ đều bị bịnh đậu đau đớn không dậy nổi. Nếu không có thuốc cứu chữa, th́ trong 5 ngày, bịnh phát ra phải chết. Ngọc Đảnh Chơn Nhơn sai Dương Tiễn lên Hỏa Vân Động, vào lạy 3 vị Hoàng Đế : Phục Hy, Thần Nông, Huỳnh Đế, để xin thuốc cứu bịnh. Thần Nông ban cho 3 hoàn thuốc và cây Thăng ma để trị bịnh đậu. Nhờ uống được thuốc, Tử Nha và tướng sĩ đều lành bịnh, đồng kéo quân đến đánh ải, giết cha con họ Dư, lấy được ải Đồng Quan.
Thông Thiên Giáo chủ bị bại mấy trận, tức ḿnh lập trận Vạn Tiên, vô cùng lợi hại để đánh các Tiên Xiển giáo trả thù. Đức Lăo Tử, Đức Nguơn Thủy và 2 vị Phật ở Tây phương phải xuống phàm một lần nữa để phá trận Vạn Tiên. Thông Thiên Giáo chủ phải thua chạy, đến một chân núi kia mới dừng lại ngồi nghỉ, trong ḷng rất tức giận, định lập thêm một trận nữa gọi là trận Địa Thủy Hỏa Phong để giết chết 2 vị Giáo chủ Xiển giáo th́ mới hả dạ. Giữa lúc đó, nơi hướng Nam có một vừng mây Ngũ sắc hiện ra, hào quang sáng ḷa, mùi hương thơm nực, rồi có một Ông Lăo đi đến ngâm lớn :
Từ đời Bàn Cổ ẩn trong rừng,
Dạy được ba tṛ, dạ rất ưng,
Xiển giáo chia ra cùng Triệt giáo,
Cho hay cũ

ng một gốc Hồng Quân.
Thông Thiên Giáo chủ giật ḿnh, biết Thầy ḿnh là Hồng Quân Lăo Tổ đi đến, liền qú mọp xuống nghinh tiếp. Hồng Quân Lăo Tổ phán : - Các ngươi, 2 bên đều có lỗi lầm cả. Nay phải bỏ lỗi lầm để ḥa thuận cùng nhau. Nếu đứa nào không nghe lời, Ta không nh́n là đệ tử của Ta nữa. Hồng Quân Lăo Tổ dắt Thông Thiên đến Lư Bồng để gặp Lăo Tử và Nguơn Thủy. Hai vị nầy lật đật chạy ra khỏi Lư Bồng, qú mọp xuống đất nghinh tiếp Lăo Tổ. Hồng Quân Lăo Tổ nói :
- Bởi các ngươi dạy đệ tử không nghiêm, nên sanh ra sát kiếp, Xiển giáo và Triệt giáo giao tranh nhau. Nay Ta xuống đây lo việc giải ḥa. Tai Ta không muốn nghe căi lư, từ nay phải ăn năn chừa lỗi.
Lăo Tử và Nguơn Thủy đồng cúi đầu dạ một tiếng rồi thưa rằng :
- Chúng con không dám cải lịnh.
Hồng Quân Lăo Tổ nói :
- Ba đệ tử hăy lại đây Ta bảo.
Lăo Tử, Nguơn Thủy và Thông Thiên đến qú trước mặt Đức Hồng Quân Lăo Tổ. Lăo Tổ phán :
- Trên bước đường hành đạo, v́ giáo lư của hai bên khiếm khuyết nên mới có cuộc tranh hành. Nhưng cũng do mệnh Trời định, gấp rút cho đủ số phong Thần. Song về lỗi lầm th́ Thông Thiên lỗi nhiều hơn, không phải Ta thiên vị.Tuy vậy, Ta đến đây không phải để luận phải quấy mà chỉ muốn giảng ḥa, v́ phải quấy không ích ǵ, chỉ có thuận ḥa mới quí. Mỗi bên phải nhịn nhau một chút, rồi bỏ những tánh khí của ḿnh, trở về núi tu hành, đừng sanh sự lôi thôi nữa. Hồng Quân Lăo Tổ lấy trong bầu thuốc ra 3 viên chia cho 3 đệ tử, rồi nói :
- Chúng bây nuốt mỗi đứa 1 viên thuốc rồi Ta giảng cho nghe.
Ba vị đệ tử uống thuốc xong, Lăo Tổ nói :
- Thuốc nầy không phải thuốc bổ mà là thuốc bịnh, bịnh ấy là bịnh nóng giận. Hăy nghe bài kệ :
Bởi v́ ba gă khiến đua tranh,
Lỗi đạo làm em, lỗi phận anh.
Từ ấy c̣n mong ḷng cự địch,
Thuốc linh khắc phạt, mạng tan tành. Ba vị đệ tử đồng tạ ơn Thầy. Hồng Quân Lăo Tổ bảo Thông Thiên theo chơn ḿnh về Cung Tử Tiêu, đừng dạy học tṛ nữa. Lăo Tử, Nguơn Thủy và các học tṛ Tiên đồng lạy đưa Hồng Quân Lăo Tổ. Xong, Nguơn Thủy nói :
- Nay hai ta và 12 vị đệ tử trở về động tu hành. C̣n Tử Nha lo việc phạt Trụ, hoàn thành Bảng Phong Thần rồi mới trở về núi tu luyện. Khi Nguơn Thủy Thiên Tôn đi được một lúc, Bạch Hạc Đồng tử thấy Thân Công Báo cỡi cọp chạy trốn. Nguơn Thủy liền trao Ngọc Như Ư và truyền Huỳnh Cân Lực sĩ bắt Thân Công báo trị tội. Huỳnh Cân Lực sĩ đem nạp Thân Công Báo. Nguơn Thủy nói :
- Khi trước ngươi thề làm sao th́ bây giờ chịu vậy. Thân Công Báo cúi mặt làm thinh chịu tội. Nguơn Thủy lấy tấm nệm quăng ra, Huỳnh Cân Lực sĩ bó Thân Công Báo lại rồi đem nhận đầu xuống biển Bắc cho chết đuối. Tử Nha vào chiếm ải Lâm Đồng, chiêu an bá tánh. Sau đó, Tử Nha tiến quân đến huyện Dẫn Tŕ, nhờ lá bùa của Cù Lưu Tôn, Vi Hộ mới giết được tướng thủ thành Dẫn Tŕ là Trương Khuê. Tử Nha thỉnh Vơ Vương qua sông Hoàng Hà, rồi kéo quân đến Mạnh Tân đóng trại để hội các chư  Hầu. Lúc bấy giờ, Trụ Vương phong Viên Hồng làm Đại Nguyên Soái, đem binh đến Mạnh Tân đánh với Khương Thượng.
Viên Hồng là con vượn bạch tu lâu năm, có Thất thập nhị Huyền Công giống như Dương Tiễn, nên Dương Tiễn đánh nó không thắng nổi, may nhờ bà Nữ Oa cho mượn phép báu là Sơn hà Xă Tắc Đồ, mới lập kế bắt Viên Hồng giết đi. Chư Hầu đă họp tại Mạnh Tân đủ mặt, Tử Nha mừng rỡ nói :
- Trời định ngày Mậu Ngũ, chư Hầu nhóm đủ mặt để kéo quân đến Triều ca, nay quả thật như vậy.
Các tướng xin Tử Nha cho đánh gấp thành Triều ca, Tử Nha không chịu, sợ chết nhiều dân chúng. Tử Nha bèn thảo Tờ Hịch kể tội vua Trụ, nêu cao nhơn đức của Vơ Vương, khuyên dân chúng trong thành sớm hàng đầu dâng thành, hoặc t́m phương trốn lánh để bảo vệ tánh mạng và tài sản khi quân lính đánh thành. Tờ Hịch nầy được chép ra nhiều bổn, rồi kẹp vào tên, bắn vào thành Triều ca. Dân chúng trong thành nhận được, xem xong th́ hưởng ứng, nửa đêm mở cửa thành rước Tử Nha và các trấn chư Hầu nhập thành.
Trụ Vương hay tin, biết không c̣n cách nào thoát chết nên lên lầu Trích Tinh tự thiêu ḿnh. Hồn vua Trụ bay lên đài Phong Thần.
C̣n 3 con yêu : Đắc Kỷ, Hồ Hỷ Mỵ, Tỳ Bà Tinh, bị Bà Nữ Oa dùng dây Phược yêu bắt trói giao cho Tử Nha. Ba con yên đồng kêu oan :
- Năm xưa, Nương Nương dùng cây phướn chiếu yêu gọi chị em tôi đến, sai vào cung phá trí khôn của Trụ Vương, phá tan cơ nghiệp Thành Thang. Chúng tôi vâng lịnh làm cho Trụ Vương hết vây cánh, nước nhà nghiêng ngửa. Nay chúng tôi đến định tâu cùng Nương Nương th́ bị Dương Tiễn và 2 tướng đuổi theo, xin Nương cứu mạng. Nếu Nương Nương bắt chị em tôi giao cho Khương Thượng th́ Nương Nương xuất hồ phản hồ sao ? Nữ Oa Nương Nương nói :
- Ta sai chúng bây phá cơ nghiệp vua Trụ là hợp ư Trời. Ta dặn các ngươi đừng giết hại kẻ vô tội, song chúng bây không nghe, làm nhiều điều tội ác, tội đáng chết. Sao chúng bây bảo ta xuất hồ phản hồ ?
Ba con yêu cúi mặt làm thinh chịu tội. Dương Tiễn, Lôi Chấn Tử và Vi Hộ đem 3 con yêu nạp Tử Nha.
Nhờ bầu gươm báu của Lục Yểm, Tử Nha mới chém đầu được 3 con yêu, rồi cho đem bêu đầu ngoài cửa thành. Vơ Vương bảo Tử Nha phá Lộc đài, lấy châu báu chia cho dân nghèo, mở kho lúa tại Cự Kiều phát chẩn cho dân bớt đói khổ. Các trấn chư Hầu đồng tôn Vơ Vương lên ngôi Thiên Tử, chấm dứt nhà Ân, mở ra nhà Châu, đại xá thiên hạ. Tử Nha và Châu Công Đán sắt đặt các việc xong xuôi th́ pḥ Vơ Vương trở lại Tây Kỳ. Tử Nha tâu rằng :
- Tôi phạt Trụ đă xong, Bệ hạ dựng nghiệp nhà Châu đă yên, song c̣n mấy trăm người tử trận chưa được phong Thần, xin Bệ hạ cho tôi lên núi Côn Lôn ít bữa để lănh sắc nơi Tôn Sư thi hành cho xong việc. Vơ Vương y tấu. Xảy có quân vào báo :
- Có Phi Liêm và Ác Lai là tôi của vua Trụ, trước đây bỏ trốn, nay đem Ngọc Tỷ đến dâng Bệ hạ.
Tử Nha tâu :
- Có Phi Liêm và Ác Lai là 2 đứa nịnh của vua Trụ, trong loạn lạc ẩn ḿnh, nay thái b́nh đến đây nhờ tước lộc. Loài gian hùng như vậy c̣n để làm chi, song tôi có việc dùng, xin Bệ hạ cứ đ̣i vào phong chức.
 Sau đó, Tử Nha độn thổ lên Cung Ngọc Hư, vào ra mắt Đức Nguơn Thủy Thiên Tôn. Ngài nói :
- Ta đă định rồi, Tử Nha hăy trở về đài Phong Thần, sẽ có sắc chỉ đến đó, Tử Nha lạy thầy rồi độn thổ trở về tâu lại cho Vơ Vương rơ, xong đến đài Phong Thần chờ sắc chỉ tới. Bỗng nghe tiếng nhạc inh ỏi, mùi hương sực nức, ngó thấy Huỳnh Cân Lực sĩ cầm phướn che tàn, Bạch Hạc Đồng tử bưng Sắc ấn từ trên mây hạ xuống. Tử Nha đón nhận sắc chỉ để lên bàn Hương án rồi lạy tạ. Bạch Hạc và Huỳnh Cân Lực sĩ từ giă trở về.
Tử Nha sửa soạn đệ Sắc ấn lên núi Kỳ sơn. Bá Giám hay tin, vội ra nghinh tiếp. Tử Nha vào trong đài, để Sắc ấn trên hương án, truyền cho Vơ Kiết và Nam Cung Hoát làm phướn Bát Quái bằng giấy trấn 8 hướng, làm 10 cây cờ Thiên Can và 12 cây cờ Địa Chi, dẫn binh mă ba ngàn, lập trận Ngũ phương chung quanh đài.
Khương Thượng tắm gội sạch sẽ, truyền đặt bàn Hương án, bên tả dựng Hạnh Huỳnh Kỳ, bên hữu dựng Đả Thần tiên, mặc áo giáp hẳn hoi, mở Sắc ra tuyên đọc cho các hồn nghe cho rơ :
"Hỗn Nguơn Giáo Chủ Nguơn Thủy Thiên Tôn ban sắc: Hỡi ôi ! Tiên phàm khác bậc, người không đạo đức khó thành, quỉ riêng phần, kẻ ở gian tà phải đọa. Địa Tiên dầu rơ điều biến hóa, không ḷng lành cũng mất lẽ trường sanh. Thiên Tiên tuy thông hiểu huyền quan, ra trận dữ cũng khó thành Chánh quả. Các ngươi, tuy thông đạo cả, một điều không dập được lửa ḷng, ra trận giao phong, sa trường bạc mạng; kiếm kẻ tôi ngay con thảo, v́ trung nầy hiếu nọ bỏ ḿnh; có người đức hạnh tiết trinh, bởi lẽ ấy tiết trinh hủy hoại; bị luân hồi báo oán, mắc nhân quả trả oan; nên ta chẳng an, động ḷng phải thưởng. Nay ban sắc cho Khương Thượng, thay mặt ta đứng phong Thần, từ 3 bậc 3 phần, phong vào 8 Bộ. Các ngươi khỏi luân hồi chịu khổ, một ḷng cố báo bổ giúp đời, nếu có công được hưởng lộc Trời, bằng có lỗi sẽ bị oai sấm sét."
Tử Nha đọc sắc rồi đem để trên bàn Hương án. Tay tả cầm Hạnh Huỳnh Kỳ, tay hữu cầm Đả Thần tiên, gọi lớn :
- Bá Giám, hăy treo Bảng Phong Thần trước đài cho các hồn xem rơ, lúc nào kêu tên, các hồn mới được lên đài. Bá Giám tuân lệnh, mở Bảng Phong Thần thấy tên ḿnh đứng trên hết. Các hồn đồng đến xem.
Bỗng Tử Nha goị : Bá Giám nghe sắc. Bá Giám liền cầm phướn đi lên đài qú xuống. Tử Nha đọc :
- Thái Thượng Nguơn Thủy truyền sắc : Bá Giám xưa là Nguyên soái của Huỳnh Đế, vâng lịnh đánh Xi Vưu, trước cũng lập công nhiều phen, sau bị chết nơi biển Bắc, hồn trung lạnh lẽo, cũng khá thương, chừng gặp Khương Thượng đem về giữ đài Phong Thần, đứng đầu 8 Bộ, gồm 365 vị.
Bá Giám lạy tạ ơn rồi xuống đài.
Rồi lần lượt Tử Nha đọc sắc Phong Thần cho các hồn khác đủ trong 8 Bộ. Các vị Thần được phong đều rời khỏi đài, bay đi đến các nơi nhận lănh phận sự. Tử Nha xuống đài, truyền cho Nam Cung Hoát về triều ra lịnh cho bá quan văn vơ, ngày mai phải đến Kỳ sơn đủ mặt. Ngày hôm sau, Tử Nha truyền lịnh trói Phi Liêm và Ác Lai đem xử trảm. Hai người kêu oan. Tử Nha nói :
- Hai đứa bây là lũ nịnh gian hùng, bày cho vua Trụ nhiều điều hại dân hại nước, lại trộm ngọc ấn đi đầu Châu, thật không chút lương tâm, sao hai ngươi bảo là vô tôi.Vơ sĩ chém xong hai người, Tử Nha lên đài Phong Thần đọc sắc :
- Thái Thượng Nguơn Thủy truyền sắc : Phi Liêm và Ác Lai là 2 tên gian nịnh, ngỡ trộm ngọc ấn cầu vinh, không dè đem thân đi nạp. Bởi có tên trong Bảng Phong Thần nên khó trốn. Nay phong cho Phi Liêm làm Băng Tiêu, Ác Lai làm Ngơa Giải, tuy là chức xấu, không được làm hung.
Phi Liêm và Ác Lai qú nghe đọc sắc xong th́ lạy tạ rồi bay đi lănh chức.Việc Phong Thần chấm dứt, bá quan lui trở về triều. Hôm sau, Vơ Vương lâm triều. Bảy vị Thánh (Thất Thánh) gồm : Lư Tịnh, Mộc Tra, Kim Tra, Na Tra, Dương Tiễn, Lôi Chấn Tử và Vi Hộ, đồng qú tâu :
- Chúng tôi là người ở núi non, vâng lịnh thầy xuống giúp Bệ hạ. Nay đă thành công, chúng tôi xin trở về núi tu hành, c̣n việc phú quí, chúng tôi không muốn. Vơ Vương rất buồn rầu, nhưng biết không thể cầm giữ Thất Thánh được, nên truyền làm tiệc tiễn hành tại Trường đ́nh. Vơ Vương và Tử Nha gạt lệ chia tay cùng Thất Thánh.
Hôm sau, Vơ Vương lâm triều phán :
- Hôm qua 7 vị về non, Trẫm buồn quá sức. Nay đến việc phân phong cho các tướng có công trận, Trẫm giao cho Thượng Phụ và Ngự đệ Châu Công Đán thay mặt Trẫm làm cho công bằng.
Hai vị liền trở về dinh, bàn tính với nhau, rồi làm sớ tâu tŕnh. Trong sớ xin truy phong cho 3 vị Vương tổ : Thái Vương, Vương Quí, Văn Vương, đồng làm Thiên Tử. Châu Công Đán làm Lỗ Hầu cai trị nước Lỗ, Khương Thượng làm Tề hầu cai trị nước Tề, vv . . .  Vơ Vương truyền dời đô về phủ Tây An, huyện Hàm Dương. Sau đó, ban búa Việt cờ Mao cho Khương Thái Công về nước Tề an dưỡng tuổi già, được quyền chinh phạt các nơi. Khương Thái Công đến nước Tề, nhớ đến người anh kết nghĩa Tống Dị Nhơn là ân nhân của ḿnh, nên t́m đến rước về chung hưởng giàu sang, nhưng vợ chồng Dị Nhơn đều đă qua đời, con cháu đều rất giàu sang.  Khương Thái Công cai trị nước Tề được 5 tháng th́ dân chúng nghiêm trang, thái b́nh thạnh trị.
Thái Công có vợ, sanh được 2 người con trai, con trưởng tên là Cáp. Thái Công nhớ lời thầy dặn, truyền ngôi cho con là Cáp, rồi Thái Công trở về non tu luyện. C̣n con trai kế được Vơ Vương phong làm Kỷ Hầu, cai trị nước Kỷ.
Trong Kinh Tam Nguơn Giác Thế, có đăng một bài Thánh giáo của Khương Thái Công giáng cơ ban cho, xin trích lục ra dưới đây :  Đêm 16 tháng Giêng năm Nhâm Thân (1932)
THI :
NGĂ ư tần giao kết thiện nhơn,
KHƯƠNG ninh duy hữu đức tài chơn.
THÁI dương nhứt xuất giang sơn hiện,
CÔNG trực pḥ tŕ hữu thiện duơn (duyên) .
DIỄN DỤ : Con người ở thế gian là chỗ ân oán trả vay, đền bồi đ̣i kéo, ấy là nợ tiền khiên oan trái. C̣n một điều khổ nhứt là : Sanh, Lăo, Bịnh, Tử. Người làm quan, dầu đeo ấn soái, đề binh khiển tướng, chinh Nam phạt Bắc, quản xuất vạn binh, sức mạnh như hùm, vạn phu nan địch, rủi cảm sương phong, nhuốm trầm kha chi bệnh, th́ gió thổi cũng xiêu, có lấy chi làm vơ nghệ, c̣n rủi bị sàm thần vu tấu, gặp lúc hôn quân mà bị h́nh th́ vinh hiển như huỳnh lương chi mộng. Làm giàu chịu chữ bất nhơn, cả nhà quyến thuộc chung hưởng, tội bất nhơn gánh vác một ḿnh. Khi giàu sang, thiếu chi thân bằng cố hữu, thê thê thiếp thiếp; gặp lúc nghèo, vợ ở lảng, thiếp làm ngơ, bà con biếng ngó, lời ngạn ngữ cũng chẳng thông, tôi tớ đều lờn mặt. Vậy, người ở thế gian, dầu giàu sang danh lợi, có ích chi mà lại buộc điều oan gia trái chủ, xét lại chẳng hơn một chữ nhàn, tu hành khỏi lo ràng buộc. Khuyên thế trước lo xở nợ tiền khiên và đừng gây thêm mối nợ rồi bị luân hồi mà vay trả Ta khi ở thế, xét đủ việc đời bĩ thới, nên ngă ḷng việc thế gian, tầm thầy học đạo, đặng mối chơn truyền. Học đạo Tiên gia đă 40 năm, cũng v́ kiếp trước gây nợ với Thân Công Báo 36 khoản, cho nên lúc phạt Trụ hưng Châu, thầy ta sai trở lại dương trần mà phụ tá Vơ Vương cho thành đế nghiệp, và trả việc cừu hận của Thân Công Báo cho rồi rảnh. Ta khuyên thiện nam tín nữ lo tu và xở cho hết nợ hồng trần th́ ngày sau khỏi tái sanh mà trả nợ.

 

THI rằng :

 

Trần gian là chỗ kết oan gia,
Nợ nước ơn vua với đạo nhà.
Trái chủ khi cho ra có một,
Người vay lúc trả phải huờn ba.
Bưng vinh thẳng bước niên c̣n trẻ,
Gánh nhục dừng chơn tuổi đă già.
Thuyền lỡ chơi vơi ḍng khổ hải,
Nhắm chừng bỉ ngạn rán lần qua.

 

KHƯƠNG THÁI CÔNG